Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Vạn Nhân Mê Là Nhân Vật Phản Diện

Quyển 1: Đại tiểu thư kiêu ngạo xinh đẹp - Chương 15: Chúng ta chạy trốn thôi

Em gái trong sáng kiều mềm nũng nịu đúng là khiến cho người ta mê muội thật.

Nhưng Ngôn Thừa Vận cũng không phải hoàn toàn không tỉnh táo, mọi cử chỉ của Khanh Khanh đều lộ ra kì quái.

Anh chỉ là muốn biết lí do Khanh Khanh cố ý dụ anh đi tắm rửa là đang muốn làm cái gì.

“Em......”

Điều Ngôn Khanh Nguyệt càng không nghĩ đến là anh nuôi há miệng lại hỏi một câu không liên quan chút nào.

Chuyện này thì có quan hệ gì với nam chính cơ? Cô tới để trộm hợp đồng mà.

Nhưng mà điều cô để ý là...... bị Ngôn Thừa Vận bắt trộm, kịch bản không diễn tiếp được phải làm sao bây giờ!

“009, làm sao bây giờ đây?”

Con mắt trong veo đầy nước của cô ngẩn ngơ, ánh mắt bối rối ấp úng không nói ra được câu nào, càng có vẻ là chột dạ khi bị nói trúng nội tâm.

Lông mày tuấn tú của Ngôn Thừa Vận nhăn càng chặt hơn, ánh mắt của anh lạnh lẽo quét qua màn hình máy tính một cái.

Ngoại trừ Lâm Nghiêu thì anh nghĩ không ra Khanh Khanh đến lấy máy tính của anh vì nguyên nhân gì khác.

Vì để kiểm tra tiến độ kịch bản, Ngôn Khanh Nguyệt dưới sự chỉ dẫn của 009 thỉnh thoảng sẽ thầm tìm hiểu tình hình gần đây của nam chính thông qua anh nuôi.

Bời vậy khiến cho bây giờ Ngôn Thừa Vận hiểu lầm một cách chắc chắn như vậy, anh cảm thấy em gái mình đang bị tên oắt con nghèo kia lừa tình, qua một tháng rồi vẫn nhớ đến anh ta.

Đến nỗi nhìn lén máy tính của anh, trên đó đúng thật là có tư liệu về tình hình gần đây của Lâm Nghiêu, nó được đặt ngay trên màn hình chính.

Cũng rất đúng lúc Ngôn Khanh Nguyệt xê dịch con chuột, đầu mũi tên vừa vặn đè lên phía trên phần tư liệu đó.

Bộ vét trên người Ngôn Thừa Vận còn chưa kịp cởi ra, anh mới từ một cuộc xã giao trở về, trên người mang theo mùi rượu nhàn nhạt cùng với nước hoa Cổ Long.

Một tay anh hơi nới lỏng cà vạt thắt chặt đè lên hầu kết nhưng cũng không vứt đi được nóng nảy vừa dâng lên, trầm nặng chỗ quả tim.

Bóng tối chợt tiến đến, l*иg giam của giống đực vây khốn cô em gái không nghe lời vào bên trong.

Không hi vọng cô mất đi thong thả nhưng cũng không hi vọng cô tư do quá mức.

Không ngoan thật đấy, rõ ràng bị tên oắt con nghèo kia bắt nạt đến môi sưng đỏ phát khóc nhưng vẫn còn nhớ mãi không quên.

Vẻ mặt trước nay chỉ tỉnh táo tự kiềm chế lại xuất hiện một thoáng chập trùng, như một cục đá lớn rớt vào trong mặt hồ bình tĩnh nổ tung kêu ầm.

“Khanh Khanh tìm không thấy đúng không?”

“Anh hai tìm giúp cho.”

Rõ ràng là một câu nói rất bình thường nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy đằng sau lưng nổi lên từng luồng ý lạnh rợn cả tóc gáy.

Ngôn Khanh Nguyệt ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra điều không thích hợp, khẩn trương không biết làm gì ngồi yên tại chỗ.

“009! Anh ta bị sao vậy? Thiết lập nhân vật không thích hợp cho lắm!”

【Không biết nha! Khanh Khanh! Chúng ta chạy trốn thôi!】

Lúc này muốn chạy trốn cũng đã chậm.

Một sức lực không nhẹ không nặng đặt lên bàn tay đang nắm con chuột của Ngôn Khanh Nguyệt làm cô giật mình mi mắt rung một cái, lông mi bay loạn như bướm đồng dạng rung theo.

“Anh hai......” Ngôn Khanh Nguyệt cắn môi không biết giải thích sao, tính toán dùng nũng nịu để lừa dối qua ải, “Em không phải đang tìm cậu ta.”

Ngôn Thừa Vận cố chấp nắm nhẹ chỗ cổ tay của cô, bàn tay đặt lên trên tay trắng nõn mềm mại kín không kẽ hở, giúp cô xê dịch con chuột mở ra văn kiện trên màn hình.

Văn kiện đó liên quan tới tình hình gần đây của Lâm Nghiêu, cực kì kỹ càng, trên tấm ảnh khuôn mặt Lâm Nghiêu buồn phiền sắc mặt tiều tụy.

Con chuột lơ lửng ở trên tấm hình đó, Ngôn Thừa Vận an tĩnh chờ đợi em gái xem xong tư liệu.

Nửa ngày sau anh mới dùng tiếng nói bình tĩnh hơi khàn hỏi: “Khanh Khanh xem xong chưa?”

“Khanh Khanh có vẻ rất thích tên này ha.”

“Anh hai nghĩ mãi cũng không hiểu được, tên đó cũng xứng để em thích?”

Sau khi bị hù dọa Ngôn Khanh Nguyệt ít nói trầm mặc hơn càng làm cho nóng nảy trong lòng Ngôn Thừa Vận càng thiêu càng lớn.

Có lẽ là trước khi về nhà uống chút rượu nên có hơi say, cũng có thể là lửa giận thắng tâm làm anh mất hết lý trí.

Ngôn Thừa Vận ngồi xổm xuống, lòng bàn tay chưa lớp kén mỏng nâng lên hàm dưới trắng nõn mềm mại trước mắt.

“Khanh Khanh, không thích tên đó, được không?”

“Từ Thịnh Hoài nói cũng đúng một ít, anh và Khanh Khanh cũng không phải ruột thịt.”

Có chút tâm tư mà người khác có thể có, vậy thì dựa vào cái gì mà anh không thể có?

Đầu ngón tay truyền đến một chút nóng ướt, lòng bàn tay nhỏ xuống giọt nước.

Biểu cảm căng thẳng lãnh trầm của Ngôn Thừa Vận trong nháy mắt sụp đổ, anh vội vàng nâng lên khuôn mặt của em gái kiểm tra.

Ánh mắt nguyên bản thanh lệ tròn xoe đã ủy khuất sưng đỏ lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng là nước mắt như hạt châu lạch cạch rớt xuống dưới.

Ngôn Khanh Nguyệt thật sự bị dọa sợ, cô vốn là người tính tình ngoài mạnh trong yếu.

Tất cả tính khí kiêu ngạo đều là dựa trên sự dung túng và thiên vị, tính tình kiều mềm gặp một xíu âm ngoan đã không chống đỡ nổi.

Huống chi còn là anh nuôi tính tình ôn hòa vẫn luôn đối xử rất tốt với cô đột ngột biến ngược.

Cô là đang ủy khuất, ủy khuất lúc trước Ngôn Thừa Vận đối xử tốt với cô như vậy lại đột nhiên hù dọa cô thế này.

Hù dọa cô, là không hợp lý chút nào, không nên như vậy.

Trận này Ngôn Thừa Vận đơn phương ghen tuông phát tác nổi điên như chó dại, lấy tay anh vội vàng loạn xạ dỗ dành em gái liên tục rớt nước mắt mà kết thúc.

......

Trời tối người yên tĩnh.

Ngôn Khanh Nguyệt đã ngủ ngon lành năm sáu tiếng, mở mắt trong mơ màng.

【Khanh Khanh! Ta kiểm tra thấy Ngôn Thừa Vận đã tiến vào trạng thái ngủ say, chúng ta chạy mau!】

Cô ra khỏi phòng, không gấp gáp chạy ra khỏi cửa ngược lại quẹo vào căn phòng ngay sát vách của Ngôn Thừa Vận.

【Khanh Khanh, cô đây là định...... diễn theo kịch bản ư? Quá chuyên nghiệp!】

“Tất nhiên.” Ngôn Khanh Nguyệt mỗi lần bị khen đều đắc ý lên mặt.

Cô là nhân vật phản diện cơ mà! Hôm nay Ngôn Thừa Vận dám hù dọa cô như vậy, đoạn kịch bản này cô nhất định phải diễn cho xong!

Cứ việc 009 đã nói qua phần hợp đồng này đã hết hiệu lực rồi, tiết lộ ra cũng chẳng quan hệ gì, nhưng mà kịch bản cần nên vẫn phải làm cho hết.

Ngôn Khanh Nguyệt trộm mở máy tính của Ngôn Thừa Vận ra, dưới sự hỗ trợ của 009 rất nhanh đã tìm được phần hợp đồng đó.

Trước lạ sau quen, lần này cô lại không thấy khẩn trương nữa, khôi phụ hợp đồng rồi copy gửi cho Văn Thời Yến, diễn đến đoạn kết của kịch bản.

【Khanh Khanh, hiện tại ra ngoài từ cửa sau, chúng ta đi tìm một chỗ yên tĩnh rồi thoát khỏi thế giới.】

Thoát khỏi thế giới ngay trước mặt người khác sẽ dẫn đến lôgic của thế giới sụp đổ ngay lập tức.

Cửa sau đương nhiên cũng có an ninh đứng gác, bảo an thấy người là đại tiểu thư Ngôn gia tự nhiên không dám đi lên ngăn cản.

Đèn phụ cận cửa sau có hơi lờ mờ, chỉ có trạm an ninh là thấy được rõ rệt.

Đi theo hướng dẫn của 009, Ngôn Khanh Nguyệt không ngừng đi đến chỗ hẻo lánh.

Cách trạm an ninh càng ngày càng xa, ánh đèn xung quanh càng trở nên tờ mờ, mờ đến Ngôn Khanh Nguyệt cúi đầu cũng chỉ có thể thấy hình dáng cánh tay của mình không rõ.

Đại tiểu thư kiêu căng đương nhiên sẽ không thừa nhận mình sợ bóng tối, chỉ là bước chân càng chạy càng chậm, lông mi như lông quạ khẩn trương thường xuyên chớp chớp.

009 đã nhận ra, đau lòng ký chủ nhỏ nhà mình, nó nhìn hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh không người nói.

【Khanh Khanh đừng đi, ở ngay chỗ này, chuẩn bị kỹ càng để thoát ly chưa?】

“Chuẩn bị xong.”

【Tích...... Đang đưa ra số liệu thế giới xuyên nhanh, ký chủ nhiệm vụ xin thoát khỏi thế giới đồng thời đóng băng thế giới hiện tại......】

【Tiến độ trước mắt: 30%】

【Tiến độ trước mắt: 50%】

“Đại tiểu thư.” Tiếng nói quen thuộc khàn khàn khô khốc như lăn qua đất cát truyền ra từ trong bóng tối.

【Tích...... Xuất hiện tình huống bất ngờ, cưỡng chế tạm dừng chương trình thoát ly!】

【Trời ạ, nam chính tại sao lại ở chỗ này vậy!?】

Trong đêm tối nồng đậm, thân hình nam sinh buồn phiền lại kiên cường giống như một cái bóng biến mất ở bên trong.

Một tháng rời khởi Hải đô, anh không khác gì cái bóng được phản chiếu trong khe cống ngầm.

Tóc mái trên trán Lâm Nghiêu dài ra một chút rũ xuống dưới, nửa bên mặt mũi bị che khuất càng thấy rõ phiền muộn ứ đọng.

Anh từng bước một đi về hướng đại tiểu thư mà mình nhớ mong đã lâu.