Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Vạn Nhân Mê Là Nhân Vật Phản Diện

Quyển 1: Đại tiểu thư kiêu ngạo xinh đẹp - Chương 7: Nói lời không nên nói

Tâm trạng tiêu cực của nam chính tăng lên có 50%, Ngôn Khanh Nguyệt cũng không vừa lòng lắm.

Tâm tình tiêu cực vẫn còn thiếu một nửa thì cô làm nó tăng lên như nào bây giờ?

Ngôn Khanh Nguyệt không còn chiêu khác, cô không nghĩ ra cách nào nữa để làm nhục nam chính.

Lúc phiền não cô lại nhịn không được mà cắn môi, cặp mi thanh tú hơi buồn bực nhíu lại nhìn chằm chằm nam chính đang quỳ dưới đất.

Vậy thì......

Ngôn Khanh Nguyệt bây giờ chỉ có thể tiếp tục ăn nói qua loa tính toán khiến cho tâm tình tiêu cực tiếp tục tăng lên.

“Làm chó của tôi cũng không dễ dàng đâu.”

“Một là phải nghe lời, tôi nói cái gì thì chính là cái đó. Tôi muốn cậu làm gì cậu cũng phải làm cái đó.”

“Hai là...... Ừm...... Tôi chưa nghĩ ra, nhưng cậu không được phép ngỗ nghịch với tôi.”

Dù sao Ngôn Khanh Nguyệt cũng không có kinh nghiệm làm nhân vật phản diện, cô mắng lên chả có tí ghê gớm nào lại cũng chẳng nghĩ ra lời nói đau xót nào cả.

Kết quả tất nhiên là tâm tình tiêu cực của nam chính kẹt ở 50% vẫn không nhúc nhích.

“009, tìm nhanh giúp tôi mấy câu nói của nhân vật phản diện làm người ta ghét đi!”

【Khanh Khanh đừng vội, để ta tìm đã.】

009 cũng không có kinh nghiệm gì, nó nhanh chóng khởi động công cụ tìm kiếm trong hệ thống.

【Khanh Khanh, dùng ví dụ thực tế để đe dọa sẽ càng có tác dụng hơn so với chỉ nói suông.】

Nhắc tới ví dụ thì......

Hình như là có sẵn ví dụ rồi.

“Ví dụ như cái tên Từ Thịnh Hoài hôm nay là thanh mai trúc mã bạn bè tốt của bản tiểu thư, nhưng tôi bảo cậu ta biến thì cậu ta phải biến.”

“Từ gia nhà cậu ta ở Hải Đô cũng gọi là có quyền thế đấy, nhưng một khi đắc tội tôi thì tôi vẫn dám bắt Từ Thịnh Hoài trực tiếp biến khỏi tầm mắt.”

“Với người không có bối cảnh như cậu, tôi...... Tôi mà muốn cậu cút ra trường học thì chỉ cần một câu nói, biết chưa?”

“Không nên học theo Từ Thịnh Hoài đó, cậu mà không nghe lời thì coi như xong đời, còn nữa, không nên nói mấy lời không nên nới.”

Dùng Từ Thịnh Hoài làm ví dụ xấu để giáo dục Lâm Nghiêu là bởi vì hôm nay tên họ Từ đó làm cô tức phát điên.

Nhắc đến Từ Thịnh Hoài làm cơn giận vẫn chưa tiêu của Ngôn Khanh Nguyệt trỗi dậy hừ lạnh một tiếng, cô định tiếp tục bắt chước lời nói của nhân vật phản diện.

“Về sau thì......”

“Tên đó nói cái gì?” Một câu tra hỏi trầm thấp, ý vị không rõ đột nhiên cắt đứt lời nói của Ngôn Khanh Nguyệt.

Lâm Nghiêu đang ngoan ngoãn nghe chủ nhân nhỏ kiều mềm của mình phát biểu, tự nhiên câu nói cuối cùng kia làm mí mắt anh nhăn lại không đè ép được âm trầm nơi đáy mắt.

Mặc dù lúc đó anh ngồi không xa nhưng cũng không nghe rõ Từ Thịnh Hoài nói cái gì ở bên tai Ngôn Khanh Nguyệt.

Nhưng Lâm Nghiêu lại thấy rõ ràng sau khi nói câu đó xong, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kiều diễm như hoa hồng đầy sương sớm đó hồng lên chỉ trong thoáng chốc.

Anh nhớ kỹ câu nói trước đó là đang chỉ trích anh mưu đồ gây rối gì đó trong lòng.

Mưu đồ cái gì đó......

Màu đen nơi đáy mắt Lâm Nghiêu cuồn cuộn nặng nề, tóc mái rũ xuống che không nổi hàng lông mi âm trầm.

Khí tràng nhân vật phản diện đang nổi lên thì đột nhiên lại bị nam chính vốn đang có bộ dạng ngoan ngoãn cắt đứt.

Ngôn Khanh Nguyệt không vui trừng mắt nhìn anh mà oán trách: “Không được ngắt lời của tôi.”

【Tâm trạng tiêu cực của nam chính đạt đến 80%! Khanh Khanh!】

Đại tiểu thư kiều mềm cảm thấy thỏa mãn nên không tức giận nữa.

Không có gì quan trọng hơn kịch bản.

Nhưng lúc này Lâm Nghiêu lại không nghe lời chút nào, anh chợt ngẩng đầu lên, mắt đen đậm như mực nhìn chằm chằm Ngôn Khanh Nguyệt.

“Tên đó nói lời gì không nên nói?”

Một câu tra hỏi nghe có vẻ đầy bình tĩnh lại đè nén dục niệm đang sôi trào của Lâm Nghiêu.

“Chủ nhân.”

Ngôn Khanh Nguyệt sao dám lặp lại câu nói rác rưởi bẩn thỉu của Từ Thịnh Hoài.

Nam chính thật là không có ánh mắt, không biết cái gì không nên nói à?

Hay là nam chính đang ghi hận cô trong lòng cho nên cố ý nói mấy câu làm cho cô lúng túng!

Cô đỏ mặt xấu hổ ra vẻ hung hãn mà quát to: “Không có gì! Cậu đừng có hỏi nữa! Tôi ra lệnh cho cậu không được phép hỏi nữa.”

Lâm nghiêu thưởng thức cẩn thận khóe mắt rưng rưng đỏ ửng của đại tiểu thư xong, anh vẫn chưa chịu buông tha cô.

Lâm Nghiêu ngoan ngoãn nghe lời ở trong mắt Ngôn Khanh Nguyệt đột ngột đứng dậy, bóng tối nồng nặc ập đến bao phủ kín đáo thiếu nữ kiều mềm ngồi ở trên băng đá.

Hoàn cảnh lớn lên của Lâm Nghiêu dù rất gian khổ nhưng lại không ảnh hưởng đến việc cơ thể của anh phát dậy thì tốt, vóc người cao lớn lại kiên cường.

Tình cảnh của hai người trong vô thức đã thay đổi hoàn toàn.

Lâm Nghiêu từ trên cao xuống mà nhìn chăm chú vào đại tiểu thư kiêu căng đang kinh hoảng dưới mắt.

Cô như là hoa hồng nhỏ bị rút đi gai nhọn không có ai che chở.

Tính tình Lâm Nghiêu là luôn nhẫn nhịn nhưng anh cũng không phải loại người để mặc cho người ta bắt nạt.

Năm Lâm Nghiêu mười lăm tuổi ở trong ngõ nhỏ, có một tên côn đồ há mồm nói đùa về người mẹ đã mất của anh đã bị Lâm Nghiêu dùng một cái bình đập vỡ đầu. Khi dần lớn lên tính tình của anh càng ngày càng nhạt nhẽo phiền muộn, lúc thi đỗ vào trường học toàn quyền quý này mới khiến anh học được cách nhẫn nhịn nhiều lần, bởi Lâm Nghiêu không muốn mất đi cơ hội để phát triển.

Nhưng tất cả nhẫn nại đều chỉ giới hạn trong sự không quan tâm của anh thôi, cái bắt nạt hời hợt của hoa hồng nhỏ mềm mại vào mắt anh thậm chí còn không tính là bắt nạt.

Thật ra anh cũng là tình nguyện, thích như mật ngọt nên mới quỳ gối xuống trở thành chó dữ dưới gối bảo vệ đại tiểu thư kiều mềm bệnh thoi thóp này.

Ngôn Khanh Nguyệt ngửa đầu nhìn tên nam chính âm tình bất định, trong lòng cô hơi hoảng hốt một chút.

Nàng khẩn trương liếʍ môi làm cho đôi môi vốn đã đỏ bừng càng thấy rõ sự ẩm ướt mềm mại, mi mắt thon dài nồng đậm hơi hơi rung động.

Trong đầu cô hơi bối rối nhưng bên ngoài Ngôn Khanh Nguyệt vẫn cố duy trì thể diện của nhân vật phản diện, thua người không thể thua trận.

“Cậu dám phản kháng tôi?”

“Tôi chỉ muốn biết lời gì là không nên nói.”

Tiếng nói khàn như là lăn qua đất cát, nó trầm muộn buông xuống.

Sự tò mò của nam chính nhiều như vậy à?

Ngôn Khanh Nguyệt đang muốn qua loa lấy lệ cho xong thì một luồng khí nóng bỏng chợt đập vào mặt, nó pha trộn với dòng khí rất có sức uy hϊếp.

Lâm Nghiêu bắt chước theo hành động của Từ Thịnh Hoài mà cúi người mang môi mỏng khô khốc lại gần lỗ tai trắng hồng mượt mà.

“Có phải tên đó nói......”

Anh để cảm xúc tối tăm tùy ý bao trùm lên tâm tư đê hèn của mình, thấy người trước mặt lộ ra vẻ mặt kinh hoảng bồn bực xấu hổ, không hiểu sao anh lại cảm thấy thoải mái lên.

Đúng là lòng tham không đáy, ít nhất cái tên Từ Thịnh Hoài kia nói không sai rằng anh thực sự đã sinh ra một ít tâm tư bẩn thỉu.

Không biết đại tiểu thư Ngôn có chấp nhận con chó sói nuôi trong nhà lại mạo phạm cô như vậy không?

Ngôn Khanh Nguyệt không nghĩ rằng nam chính cũng không biết xấu hổi giống Từ Thịnh Hoài như thế, con mắt trong sáng của cô trợn tròn người ngơ ra một hồi lâu, cô tức giận đến đầu ngón tay như nụ hoa cũng phát run lên.

“Cậu im miệng! Quỳ xuống!”

Nói xong mấy lời mạo phạm anh cũng được như ý nguyện nhìn thấy điều mình mong muốn Lâm Nghiêu lại nghe lời quỳ xuống, mặt mũi phiền muộn cúi thấp bắt đầu khôi phục bộ dạng khiêm tốn ban đầu.

Ngôn Khanh Nguyệt giận nhưng lại không có biện pháp nào đối với tên nam chính âm tình bất định này.

Nếu không nhờ 009 nhắc nhở cô tâm tình tiêu cực của nam chính đã đủ, đoạn nội dung cốt truyện này cũng hoàn thành, cô nhất định sẽ dạy dỗ tàn ác tên Lâm Nghiêu này một chút.

Phải dùng việc chung để báo thù việc riêng.

Nếu đã hoàn thành xong kịch bản thì Ngôn Khanh Nguyệt cũng không muốn ngồi ở trên bục đài nhỏ nữa.

Cô đứng dậy đi qua nam chính đang quỳ một chân trên đất mà hướng về phía đầu bậc thang.

“Tôi ra lệnh cậu phải quỳ tiếp, quỳ đến khi vào tiết tiếp theo mới được về.”

Nghỉ giữa giờ cũng chỉ 10 phút, từ nãy đến giờ bọn họ cũng đi qua được mấy phút rồi vậy nên cùng lắm thì Lâm Nghiêu cũng chỉ phải quỳ thêm vài phút thôi.

Phải dùng tiểu trừng đại giới mới thể hiện được sự rộng lượng và khí phách trùm phản diện của cô.

“Ừ.” Anh đáp lại khiêm nhường với giọng khàn khàn.

......

Cơ thể Ngôn Khanh Nguyệt thực sự quá yếu ớt, cô vừa tức vừa bực ở trên sân thượng giằng co một hồi, trở về chỗ ngồi lại ngủ thϊếp đi ở trên bàn.

Một giấc ngủ thẳng đến lúc tan học, lúc tiếng chuông vang lên cô mới mơ màng tỉnh lại.

【Khanh Khanh! Tan học rồi! Chúng ta có thể trở về nhà rồi!】

Cuối cùng đã được ra.

Ngôn Khanh Nguyệt bóp nhẹ cánh tay bị tê của mình phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Cô mất hứng cắn môi dưới, con mắt trong veo rũ xuống lộ ra mệt mỏi phiền muộn oán trách với 009.

“009, cánh tay của tôi hơi tê, đầu đè lên lâu quá.”

【Khanh Khanh không tê nữa, để ta thổi cho cô.】

009 trả lời như dỗ dành trẻ con thậm chí còn hơi mang vẻ qua loa.

Ngôn Khanh Nguyệt:......

Đôi mi thanh tú của cô hơi nhíu càng tỏ vẻ không vui.

【Khanh Khanh đừng giận, ầy! Nhìn nam chính kìa, anh ta còn chưa về nhà.】

【Bắt anh ta xoa tay cho cô, hại anh ta về nhà muộn!】

【Nhân vật phản diện phải làm cho nhân vật chính không dễ chịu mọi lúc! Dù là tình huống không có trong kịch bản cũng phải ghét nam chính!】

“Ý kiến hay.”

Ngôn Khanh Nguyệt mười phần đồng ý đề nghị của 009, cô quay sang nhìn thấy Lâm Nghiêu đang im lặng dọn dẹp cặp sách.

Lúc cô nhìn qua, đầu ngón tay Lâm Nghiêu kéo khóa túi sách một đường đến cuối, anh ngẩng đầu lên chạm mắt với khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm xinh đẹp, hai đầu lông mày vốn đựng đầy uất khí bị phai nhạt đi.

Lâm Nghiêu không thích trở lại phòng thuê nhỏ chật hẹp băng lãnh kia hơn là đến trường học, nơi đó làm cho anh nhớ đến người mẹ chết vì bệnh và cả sự bất lực thiếu thốn của mình.

“Lâm Nghiêu.” Giọng nói ngọt mềm trong veo truyền đến từ bên cạnh, nó nhấc lên từng gợn sóng tại đáy lòng u sầu băng lạnh của Lâm Nghiêu, anh ngừng động tác trong tay lại và nhìn sang.

Ngôn Khanh Nguyệt tự nhiên vênh mặt hất hằm sai khiến đối với chó sói trong nhà mà cô vừa thuần phục được, đem cánh tay trắng tựa ngó sen đưa đến khoác tùy ý lên trên bàn.

“Xoa tay cho tôi, đầu đè phát tê.”

“Được.”

Mắt Lâm Nghiêu buông xuống nhìn cánh tay trắng nõn tựa như dương chi bạch ngọc trước mắt, anh đồng ý gật đầu không do dự.

Anh nâng hai tay với sức lực cực nhẹ phất qua da tuyết mềm mại trơn nhẵn, ấn nhẹ xuống đầy cẩn thận.

Mới chỉ ấn nhẹ một cái mà trên da tuyết mềm mại của đại tiểu thư đã hiện lên một dấu đỏ nhàn nhạt.

Ngôn Khanh Nguyệt kêu lên một tiếng, cô không khách khí há miệng trêu chọc: “Nhẹ vậy, cậu không có sức lực à?”

Rõ ràng là một câu nói vô cùng tầm thường cũng đã làm cho kẻ trong lòng mang ác niệm, đầu đầy suy nghĩ đen tối như Lâm Nghiêu cứng đờ, anh cố ý khàn giọng đáp: “Vậy thì tôi ấn mạnh một chút.”

Người nghe vô tâm, người nói lại có ý.

Lâm Nghiêu nói câu đó xong hầu kết anh đã hốt hoảng gấp rút lăn lộn lên xuống, trong vô thức nhìn về phía Ngôn Khanh Nguyệt.

Đại tiểu thư kiêu căng đang ngẩn ngơ ngáp một cái hình như cũng không không phát hiện điều gì, nhưng lại khiến cho Lâm Nghiêu đang chờ mong nhìn thấy hoa hồng nhỏ đỏ mặt tức giận cảm thấy trong lòng vắng vẻ một chút.

Tan học được tầm mười phút đồng hồ người trong lớp đã đi hết, trong phòng học trống rỗng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Như vậy nghĩa là Ngôn Khanh Nguyệt đã đạt đến mục đích bắt nạt nam chính về nhà muộn hơn so với bạn học khác.

Đang lúc cô híp mắt đắc ý bản thân trong vô tình lại bắt nạt nam chính một lần.

“Cộc cộc......”

Từ cửa phòng học truyền đến tiếng vang của giày da giẫm ở sàn gạch men.

“Khanh Khanh tan học sao không về nhà lại cùng bạn học nam chơi đùa ở trong phòng.”