Người Yêu Của Tôi Là Một Bộ Xương

Chương 6: Nhạc An - Cung phụng một cây dù

Mèo Ragdoll cùng với Tiểu Thảo có một căn cứ bí mật ở góc nhỏ phía sau cửa hàng ô dù. Tiểu Thảo đã đợi sẵn ở đó, vừa thấy mèo Ragdoll đến hưng phấn nhảy bắn lên vẫy tay hô to:

“Mèo mèo! Mèo mèo ơi! Tôi ở chỗ này!”

Chiết Dương híp hai mắt lại, nhìn về phía mèo Ragdoll:

“Cậu nói với cậu bé cậu có thể nói tiếng người?”

Mèo Ragdoll không quá để ý:

“Có sao đâu, Tiểu Thảo miệng kín lắm, đây là bí mật của tôi và cậu ấy.”

Có lẽ trước đây mèo Ragdoll đã nói gì đó với Tiểu Thảo nên khi nhìn thấy Chiết Dương cùng Kinh Huyền theo ở phía sau thì có chút câu nệ một cách kính cẩn.

“Mèo mèo, đây là đại nhân vật rất lợi hại mà cậu nói sao?”

Mèo Ragdoll đi qua chủ động cọ cọ, Tiểu Thảo xoa xoa bằng lòng bàn tay mũm mĩm, trên khuôn mặt bầu bĩnh hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ.

“Ừ, đừng nhìn anh ấy như thế này mà vội đánh giá, lợi hại lắm nha lệ quỷ đều sợ anh ta.”

Tiểu Thảo dùng sức gật đầu, sau đó nhìn đầu cá màu xanh lục trên đầu Kinh Huyền có chút mờ mịt:

“Cái này cũng là đại nhân vật rất lợi hại sao?”

Đôi mắt xanh lam xinh đẹp của mèo Ragdoll mắt trợn trắng:

“Cậu có biết đại nhân vật lợi hại bên người luôn có tùy tùng đi theo mà đúng không? Đó chính là hắn.” Vừa mới dứt lời, đã bị Chiết Dương xách cổ ném tới một bên.

“Mày cũng là tùy tùng.”

Chiết Dương ngồi xổm trước mặt Tiểu Thảo, nét mặt không hề dịu đi dù đối diện với một đứa trẻ.

“Em nói em đã nhìn thấy quỷ à?”

Tiểu Thảo nhận ra Chiết Dương, biết anh trai này tính khí không tốt, khuôn mặt nhỏ căng chặt dùng sức gật đầu:

“Vâng! Bọn em đều thấy! Nó còn cướp hết kẹo của bọn em nữa!”

Mèo Ragdoll nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi:

“Tiểu Thảo, cậu không đem chuyện của tôi nói cho bạn bè biết chứ?”

Tiểu Thảo lập tức lắc đầu, tiểu béo trên mặt thịt lắc đến rung rung.

“Không, không, em chỉ nói có đại nhân vật lợi hại. Có thể giúp đánh bại quỷ kia! Bọn họ đang ở phía trước kia chờ đó!”

“Được rồi, nhanh lên đi đừng nói nhảm nữa.” Chiết Dương nhìn mặt trời đã lên cao thì thúc giục.

Tiểu Thảo nói rằng một vài người bạn tốt đang đợi cách đó không xa, mấy đứa nó thấy Chiết Dương đến miệng nhỏ liền nhao nhao, không biết như thế nào càng nói càng ủy khuất, há mồm liền bắt đầu khóc, một đứa khóc lên liền có đứa thứ hai khóc theo, trong nháy mắt có bốn tiểu đậu ở trước mặt Chiết Dương miệng khóc thét, trong miệng đều đầy răng sâu, không thì răng sún tìm không thấy một cái răng hoàn chỉnh.

“Ô oa oa oa, con quỷ kia rất dọa người, tóc đen dài thường thượt, miệng đầy máu. Thêm chút nữa là ăn thịt em rồi!”

“Hu hu hu…! Cô ta giật kẹo bông gòn hình con thỏ mẹ mua cho em.”

“Ca ca, anh giúp em đem kẹo đoạt về nha, em muốn ăn kẹo…”

Chiết Dương bị tiếng khóc ồn ào đến đau đầu, nhíu mày, nói:

“Tôi xem con quỷ này là đang thay trời hành đạo, một đám miệng đầy răng sâu còn mỗi ngày ăn kẹo.”

Bộ xương trắng vẫn luôn an tĩnh đứng ở một bên, thấy Chiết Dương nhíu mày, lập tức tràn ra vài sợi sương đen bay thẳng đến chỗ mấy đứa đầu đinh.

Mèo Ragdoll muốn bị hù chết dùng sức bắt ống quần Chiết Dương.

Chiết Dương trở tay nắm lấy tay Kinh Huyền, thoáng dùng sức nhéo nhéo.

“Kinh Huyền.”

Vài sợi sương đen lập tức tạm dừng ở không trung đột nhiên chuyển biến, hướng thẳng đến Chiết Dương nhẹ nhàng cọ qua cổ áo Chiết Dương lướt tới xương quai xanh, lại theo cổ áo chui thẳng vào trườn qua sống lưng mới chậm rãi tiêu tán.

Chiết Dương cảm thấy cổ, sống lưng bị một cơn lạnh lẽo chậm rãi mơn trớn, giương mắt hung hăng trừng Kinh Huyền một cái.

Trừng Kinh Huyền xong, Chiết Dương lại đi xem mấy đứa đầu đinh, lạnh giọng nói:

“Được rồi, đừng khóc nữa.” Mấy đứa nhỏ khụt khịt dừng lại, một đám nước mắt lưng tròng mà nhìn Chiết Dương.

Chiết Dương câu môi cười khẽ, cười đến tràn đầy ác ý:

“Tôi thay đổi chủ ý, không giúp các em đi đánh quỷ nữa. Tôi cũng muốn ăn tiểu hài tử, đặc biệt muốn ăn nhất là những đứa trẻ ăn nhiều kẹo như các em. Thật ngon, thịt ngọt và thơm…!”

Chiết Dương chưa kịp nói xong vài đứa trẻ đã hét lên chạy đi, chúng biến mất trong nháy mắt. Mèo Ragdoll kinh ngạc giương miệng, sau một lúc lâu mới nói nói:

“Cậu…! Biết rõ là cậu có tính chán ghét con người, nhưng mà cậu hù dọa mấy đứa trẻ con làm gì chứ! Hơn nữa, sao không đưa ô cho chúng? Không giúp bọn nó giải quyết quỷ sao? Không cần bọn họ cung phụng công đức sao? Cậu không nghĩ giúp bộ xương trắng kia khôi phục bình thường nữa à?”

Chiết Dương bước chân chợt dừng lại, nhìn về phía mèo Ragdoll vẫn luôn lải nhải.

Mèo Ragdoll lập tức câm miệng, kẹp chặt cái đuôi đi theo bên cạnh Chiết Dương. Nó đi theo Chiết Dương trở lại cửa hàng ô dù, nhìn anh dựng bức bình phong trong cửa hàng chặn cửa ngoài lại không để người khác nhìn thấy bộ dạng của Kinh Huyền sau đó ngồi ở chỗ cũ chậm rì rì tước cán dù, phảng phất như không có việc gì quan trọng.

Chiết Dương thích mùa lạnh ghét mùa hè, hiện tại có Kinh Huyền bên cạnh chính là cái máy lạnh di động, nhiệt độ dễ chịu còn ngoan ngoãn, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hoàn toàn không để ý đến mèo Ragdoll tại chỗ đang xoay quanh.

Mục tiêu của anh lúc đầu không phải là bọn trẻ mà là con quỷ giật kẹo của bọn trẻ. Kinh Huyền bị Chiết Dương hung dữ một trận lúc này lại thành thật ngồi bất động ở bên cạnh Chiết Dương. Chiết Dương hài lòng, đang muốn mở miệng khen ngợi Kinh Huyền một chút, liền thấy hai ngón xương tay mảnh khảnh tái nhợt lẻn tới thật cẩn thận, thậm chí không dám quá dùng sức túm lấy góc quần áo của mình. Nhìn thấy cảnh này, Chiết Dương nhìn đi chỗ khác, vờ như hoàn toàn không thấy.

Sau khi sống lại, Kinh Huyền đã thay đổi rất nhiều, không chỉ trở nên quá bám dính anh mà thậm chí còn có thể không chút do dự động thủ với tiểu hài tử, hoàn toàn là dấu hiệu của tà ám cực độc. Thật trớ trêu ở chỗ, Kinh Huyền vì cứu lê dân bá tánh mà chết, khi sống lại chỉ biết gϊếŧ không màng đến tính mạng của người khác.

Mãi cho đến chạng vạng Chiết Dương mới buông cán dù trong tay đứng lên. Anh đi đến hàng để giấy dù, chọn một chiếc ô giấy dầu hiện đại vẽ hoa hướng dương rồi bước ra khỏi cửa hàng ô dù. Mèo Ragdoll thấy Chiết Dương muốn ra ngoài lập tức đuổi theo, trời mới biết chiều nay nó lo lắng muốn chết không biết Chiết Dương đang nghĩ gì, nó muốn hỏi nhưng không dám nên nó chỉ có thể lo lắng.

Lúc này thấy Chiết Dương cầm dù giấy ra cửa, mèo Ragdoll liền biết việc này có một bước ngoặt. Chiết Dương dẫn theo một bộ xương một con mèo đi đến con hẻm nơi đám trẻ nói rằng chúng đã nhìn thấy quỷ.

Trên đường đến đó, bầu trời dần tối nên đèn đường cũng dần sáng lên. Vì sự hẻo lánh dọc theo đường đi cũng không gặp được vài người. Khi anh đến nơi, chiếc khuyên tai chuông đồng bên tai trái của Chiết Dương vang lên vài tiếng, anh nhìn thấy một bóng người đầu tóc rối bù đang ngồi xổm trên mặt đất đang viết và vẽ tranh.

Thân ảnh đó đang ngồi xổm dưới đèn đường, bên chân không có bóng, ngón tay xanh tím duỗi ra viết trên mặt đất, thoạt nhìn liền biết không phải người bình thường. Nghe được tiếng bước chân, thân ảnh kia chậm rãi ngẩng đầu trên mặt cơ hồ đều bị tóc cản trở chỉ có thể mơ hồ nhìn được tròng mắt đen nhánh.

Mèo Ragdoll chờ không được, đi lên quát chói tai một tiếng:

“Mày chính là con quỷ muốn ăn mấy đứa trẻ à? Còn cướp kẹo của đám trẻ sao? Mày là con quỷ không biết xấu hổ!”

Mèo Ragdoll gào xong liền đứng ở phía sau Chiết Dương, túng quẫn đến không thể túng hơn. Con quỷ thấy một con mèo mở miệng nói tiếng người, thêm mấy người Chiết Dương đi tới nữa, lập tức gào rống một tiếng nhào tới. Chiết Dương cảm giác được Kinh Huyền phía sau sắp động thủ, lập tức chủ động nắm lấy tay Kinh Huyền không cho Kinh Huyền động thủ, anh biết nếu Kinh Huyền ra tay thì con quỷ này sợ là sẽ hồn phi phách tán. Anh nâng tay còn lại “Phanh” một tiếng đè lại cái đầu quỷ.

Con quỷ này vóc dáng rất nhỏ, so thân cao 178cm của Chiết Dương còn muốn lùn hơn không ít, nhìn không đến một mét sáu lúc này bị Chiết Dương một tay đè đầu, đôi tay phía trước loạn trảo, cái gì cũng đều với không tới trong miệng gào rống hò hét, kêu tới cổ họng khan khom lưng ho lên.

Con quỷ một bên ho khan một bên xoay người, quay đầu liền muốn chạy, bị Chiết Dương kéo lấy sau cổ, dùng một chút lực ném ra sau. Thấy con đường phía trước bị chặn, con quỷ nhỏ quay đầu muốn chạy lùi, nhưng lại bị con mèo ngăn lại. Mèo Ragdoll phát hiện con quỷ này không có một chút bản lĩnh, nhe răng lên cả người xù lông mao hướng về phía con quỷ. Con quỷ thấy trước sau cũng không còn đường chạy, đứng ở tại chỗ run bần bật cư nhiên mở miệng nói chuyện, thanh âm thanh thúy, vậy mà lại là nữ.

“Đại đại đại đại ca, tôi và các anh không thù không oán? Các anh làm sao lại tới bắt tôi? Tôi tuy rằng là quỷ, nhưng tôi thật sự chưa làm qua chuyện xấu! Vừa rồi cũng không phải cố ý muốn hù dọa các anh, ai biểu các anh mang bộ dáng hùng hổ nhào tới chứ. Không chỉ có mèo biết nói tiếng người, còn có mang theo quái nhân trùm đầu!”

Chiết Dương nhướng mày tiến lên một bước.

Nhìn thấy Chiết Dương đến gần, tiểu ma đầu gào lên:

“Đừng đừng đừng! Đại ca chuyện gì cũng từ từ nói! Thật sự đừng thu tôi! Anh xem anh lớn lên rất đẹp trai nhất định tâm địa thiện lương, nên xin anh hãy thả tôi đi, tôi là một quỷ nhỏ gầy yếu, đáng thương lại bất lực! Tôi thật không có làm chuyện xấu! Tôi tôi tôi nhận, tôi nhận là tôi có đoạt lấy kẹo của mấy đứa nhóc kia! Hù dọa bọn nó, nếu còn ăn kẹo liền ăn thịt bọn nó! Nhưng cho dù tôi không đoạt bọn nó cũng không thể ăn a! Răng sâu răng rụng hết rồi sao ăn!”

Chiết Dương tiến thêm một bước, con quỷ kêu càng thêm thê lương:

“A a a! Cầu xin anh tha cho tôi đi! Bằng không…! Bằng không tôi quỳ xuống cầu xin anh!”

Dứt lời con quỷ lập tức quỳ xuống tại chỗ, khóc lóc thảm thiết.

Chiết Dương cúi người đưa chiếc ô giấy dầu trên tay.

“Được rồi, nếu quỳ thì quỳ dưới cái ô này.”

“Cái gì?” Vóc dáng nhỏ bé khụt khịt, kinh ngạc ngẩng đầu. Lúc này khoảng cách đã gần, Chiết Dương nhìn thấy phía sau mái tóc rối bù của tiểu ma đầu này có một khuôn mặt rất trẻ trung, nhưng lúc này trên khuôn mặt đấy chiếm đầy sắc đen miệng đầy vết máu.

“Tôi có thể để cho cô đi, nhưng với điều kiện từ nay về sau tôi muốn cô mỗi ngày thành tâm bái lạy chiếc ô này, cô có thể làm được không?” Chiết Dương chậm rãi nói.

Con quỷ nhỏ thẫn thờ nhìn chiếc ô giấy dầu xinh xắn vẽ hoa hướng dương trước mặt, không hiểu sao nó lại rất thích, đưa tay lên nhận lấy rồi ôm vào lòng.

“Cung phụng… Một cây dù?”

Chiết Dương gật đầu, lại hỏi:

“Cô tên là gì?”

Con quỷ trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Tôi gọi là… Nhạc An.”

“Nhạc An phải không, cầm cây dù này mang theo bên mình.”

Chiết Dương dứt lời đứng dậy tính toán rời đi, anh mới vừa buông ra tay của Kinh Huyền lại bị Kinh Huyền gắt gao nắm lấy. Nhiệt độ của bàn tay qua bao tay vẫn hơi mát mẻ, khiến người ta rất thoải mái trong đêm hè. Khóe miệng Chiết Dương cong lên, giả vờ như không biết.

Mèo Ragdoll đi theo phía sau hai người, nó không nghĩ tới mục tiêu của Chiết Dương lại là con quỷ này, cũng không nghĩ tới con quỷ không chỉ rất yếu còn không xấu xa lắm. Nó ngoe nguẩy cái đuôi lẩm bẩm trong lòng, ngoài mặt thì Chiết Dương thoạt nhìn chán ghét nhân loại, có đôi khi lại ôn nhu đến không ngờ.

Mấy người đi được một khoảng, mắt thấy phải rời khỏi hẻm nhỏ Chiết Dương dừng bước quay đầu nhìn lại.

Ở phía sau bọn họ, con quỷ gắt gao ôm dù giấy duy trì một khoảng cách nhưng vẫn luôn đi theo sau bọn họ. Mèo Ragdoll nhịn không được hỏi:

“Cô quỷ nhỏ này, cô đi theo chúng tôi làm gì?”

Tiểu quỷ vội vàng ghim tóc rối bù ở trước mặt ra sau tai, sờ sờ vuốt vuốt, thì thào nói:

“Tôi, tôi không có nơi nào để đi…!”

“Vậy thì sao? Có liên quan gì đến tôi không?” Chiết Dương hỏi ngược lại, có chút không kiên nhẫn.

Con quỷ nhỏ bị Chiết Dương hung dữ một phen, giọng nói càng trầm hơn, nhưng vẫn không chịu rời đi:

“Tôi, tôi có thể làm việc! Có thể làm bất cứ việc gì! Cũng không chiếm diện tích! Cấp giường chăn bông là được! Không không không..! Chăn cũng không cần cấp…”

Chiết Dương cười nhạt một tiếng:

“Thời điểm tìm chết cô không có nghĩ tới sao? Người vừa chết cái gì cũng không còn, không có chỗ ở cố định, cả ngày du đãng người sống nhìn không thấy, người chết càng không thích.”

Tiểu quỷ cúi đầu, ôm ô giấy dầu trong tay, không nói gì.

Chiết Dương dẫn Kinh Huyền quay người đi ra khỏi ngõ, nhưng lần này con quỷ nhỏ đã không đi theo. Đột nhiên, con mèo chưa rời đi “Hừ” một tiếng.

“Đuổi theo nhanh lên, dong dong dài dài làm gì, là chính cô nói có thể làm việc, về sau mọi việc của tôi đều để cho cô làm.”

Con quỷ nhỏ đột nhiên ngẩng đầu, chạy chậm theo đi lên.

“Ừm! Tôi thực có thể làm việc, nấu cơm cũng ăn ngon!”

Mèo Ragdoll dẫn quỷ bước nhanh đuổi theo Chiết Dương cùng Kinh Huyền, Chiết Dương đối nó không có ý xua đuổi, hiển nhiên là ngầm đồng ý.

“Cô nói cô tên là gì?” Mèo Ragdoll hỏi.

“Nhạc An, tôi gọi là Nhạc An.” Con quỷ nhỏ nhanh chóng trả lời, trong tay ôm chặt chiếc ô giấy dầu.

Chiếc ô giấy dầu đầy những chùm hoa hướng dương, những bông màu vàng đặc biệt xinh đẹp, bị ngón tay Nhạc An gắt gao ôm, nó là cọng rơm cuối cùng của con quỷ bơ vơ này.

Trong con hẻm, dưới ánh đèn đường, mặt đất phủ một tảng lớn công thức vật lý của trung học sau khi Nhạc An rời đi thì chậm rãi biến mất. Bắt đầu từ hôm nay, cửa hàng ô dù ở ngõ Di Ấm, lại thêm một thành viên.

___

Tác giả có lời muốn nói:

Kinh Huyền: Sương đen sờ soạng giống như ta sờ soạng

Chiết Dương: Ha hả:)