Người Yêu Của Tôi Là Một Bộ Xương

Chương 1: Quái vật bất tử

Cổ Điền Thị, thành phố văn hóa, có lịch sử lâu đời và kinh tế thịnh vượng, là một trong những thành phố được người trẻ tuổi khao khát nhất.

Ở cuối ngõ Di Ấm ngoài vành đai ba của Cổ Điền Thị, có một cửa hàng dù nhỏ không tên. Cửa hàng này bán dù giấy dầu thủ công, chủ cửa hàng là một thanh niên trông khoảng hai mươi tuổi, có khuôn mặt rất trẻ. Cậu có ngoại hình đẹp và tính khí kỳ quái, bán dù không chỉ dựa vào duyên phận mà còn tùy người. Nếu vô tình bước vào cửa hàng, có thể bạn sẽ bị đuổi ra ngoài.

Ở cửa hàng sửa dù, có nuôi một con mèo Ragdoll, lông dày mượt mà với kích thước lớn hơn so với các con mèo Ragdoll thông thường. Nó thường đi lang thang khắp ngõ ngách mỗi ngày, đặc biệt thích đến tiệm thịt kho tàu ở góc phố để xin ăn.

Một ngày nọ, cửa hàng sửa dù mở cửa rộng mà không có ai ở trong đó. Một vài người trẻ từ khu đại học gần đó đi ngang qua, bị những chiếc dù giấy treo khắp nơi thu hút, họ nhìn vào bên trong, chỉ thấy các cây dù treo đầy tường và mái nhà, giữa trung tâm là một chiếc khung dù đang được làm dở, sàn nhà rải đầy mảnh vụn tre màu xanh ngọc, trên đó cắm một chiếc dao hình lá liễu.

"Có ai không?" một thanh niên hét lớn.

Trong cửa hàng dù, không khí yên tĩnh. Cánh cửa dẫn vào phòng bên trong, ban đầu đóng kín, đột nhiên "Rít" mở ra một khe hở nhỏ, bên trong tối om, một lúc lâu không thấy ai ra ngoài.

Người thanh niên đứng phía trước bỗng cảm thấy một luồng gió lạnh thoáng qua cánh tay, mặc dù là mùa hè nóng bức, anh ta lại đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy rùng mình không rõ nguyên nhân, liền đẩy đưa bạn bè ra khỏi đó.

Mấy người thanh niên rời đi, con hẻm Di Ấm vắng lặng một lần nữa.

*

"Chiết Dương đi đâu? Đã lâu như vậy không trở về."

Khe cửa mở rộng ra một chút, một con mèo Ragdoll bước ra nhìn lối vào cửa hàng trống rỗng, bộ râu của nó rung rung, và nó thật sự đang nói tiếng người, với giọng điệu lại là kiểu giọng của các nam thần nổi tiếng trên mạng.

Con mèo Ragdoll chậm rãi bước đến cửa tiệm bán dù, rõ ràng là một con mèo, nhưng tư thế đi lại có chút táo bạo, giữa bốn chân của nó có một khoảng cách lớn, giống như một con gấu.

Nó ngồi xổm ở cửa nhìn mặt trời, sau đó nằm xuống lặng lẽ chờ đợi.

Ngõ Di Ấm là một khu vực hẻo lánh và thưa thớt dân cư, cho đến khi mặt trời lặn vẫn không thấy ai đi qua.

Thấy trời dần tối, con mèo Ragdoll vốn nhắm mắt ngủ đang ngủ, bỗng nhún mũi ngửi thấy mùi máu.

Nó đứng dậy ngay lập tức và nhìn thấy một bóng người đang nhanh chóng tiến đến từ xa.

Người đàn ông đi ngang qua con mèo Ragdoll với mùi máu tanh khắp người, quay người đóng cửa hàng lại, lập tức ngã xuống đất và không cử động nữa.

Con mèo Ragdoll giật mình vội chạy đến bên cạnh người đàn ông vừa ngã.

Người đến chính là chủ tiệm dù Chiết Dương. Chỉ thấy cậu lúc này đang nằm ngửa trên sàn nhà, hai mắt nhắm chặt, chảy máu từ bảy cái lỗ, hơi thở ngày càng yếu dần, cổ họng phát ra những tiếng khò khè khàn khàn, rõ ràng là sắp chết.

Con mèo Ragdoll nhìn thấy chủ mình sắp chết nhưng lại không hề hoảng sợ chút nào, nó đi vòng quanh Chiết Dương hai vòng, thậm chí còn tiến gần lại để nhìn mặt Chiết Dương, trên mặt mèo xuất hiện biểu cảm kỳ lạ như con người.

Chiết Dương đã sống hơn chín trăm năm, diện mạo dừng lại ở tuổi mười tám, mười chín, đuôi mắt hơi cong, sống mũi cao, đồng tử đen láy, là một gương mặt có phần thu hút nhưng lại mang nét âm u. Thế nhưng, tính tình của cậu lại nóng nảy, tệ hại, khi nhìn người khác đôi mắt luôn như đang cháy rực, khiến người ta bỏ qua vẻ ngoài của cậu.

Lúc này, Chiết Dương nhắm mắt, không chỉ chảy máu và khó thở, mà toàn thân cũng bắt đầu co giật, như đang chịu đựng cơn đau đớn khủng khϊếp.

Tình trạng này kéo dài khoảng một phút, sau đó cơ thể ngừng co giật, hơi thở cũng biến mất, Chiết Dương cứ thế yên lặng nằm trên sàn nhà, chết đi.

Máu của Chiết Dương lan ra khắp nơi, diện mạo rõ ràng là trẻ trung, nhưng bên trong đã sớm mục nát, như một bông hoa nở đến mức thối rữa.

Con mèo Ragdoll thấy chủ mình chết, không hề hoảng hốt, lùi lại vài bước, sợ máu của Chiết Dương làm bẩn bộ lông của nó.

Nó mở miệng, bắt đầu đếm ngược bằng giọng nam thần hoàn toàn không phù hợp với hình dáng mèo của nó: “Mười, chín, tám…”

Đếm ngược đến “Ba”, Chiết Dương nằm trên sàn không một tiếng động đột nhiên ho khan, hít một hơi sâu, mở mắt ngồi dậy, chết đi sống lại.

Cậu vừa ngồi dậy liền lấy khăn giấy lau máu trên mặt, thấy trên áo cũng dính không ít máu, liền bực mình cởϊ áσ khoác ra lau vết máu trên sàn rồi ném vào thùng rác.

Con mèo Ragdoll nhanh nhẹn tránh khỏi vết máu, theo sau Chiết Dương, đôi mắt mèo xanh biếc. Dù sớm biết Chiết Dương không phải là con người đơn thuần, nhưng việc tận mắt thấy cậu chết đi sống lại vẫn khiến nó cảm thấy kinh ngạc.

Chiết Dương đẩy cửa phòng trong, bên trong lộ ra ánh nến.

So với tiệm dù sáng sủa ở tiền sảnh, phòng trong không có đèn, bốn bức tường toàn là các ngăn nhỏ, mỗi ngăn đều đặt một cây nến.

Đa phần các cây nến đều đang cháy, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, một số ít cây nến đã tắt, chỉ để lại một vũng sáp nến, còn một số cây nến khác vẫn chưa được thắp.

Trên bức tường trung tâm treo một bức tranh, trong tranh là một người cổ đại mặc giáp mềm, tóc dài, trông giống như một vị tướng, nhưng chỉ có bóng dáng cao ráo, không thể thấy rõ mặt.

Rất lâu sau. Chiết Dương bước vào, đứng lặng trước bức tranh.

Ở góc tường bên phải, một cây nến mới tinh bỗng nhiên tự bùng lên một ngọn lửa, ngọn lửa mạnh mẽ, trông có vẻ sẽ cháy rất lâu.

Ngọn nến vừa sáng lên thì trong phòng bỗng nổi lên một cơn gió nhẹ, cơn gió nhẹ lướt qua những sợi tóc rối bên tai Chiết Dương, làm bức tranh nhấc lên một góc rồi từ từ hạ xuống, như có ai đó vô hình lén hôn lên má cậu.

"Cuối cùng cũng đủ rồi." Chiết Dương lẩm bẩm.

Cậu nhìn bóng dáng trong bức tranh, biểu cảm phức tạp, rất lâu không nói gì thêm.

Con mèo Ragdoll đi ngang qua sau lưng Chiết Dương, đến bên chiếc bàn cổ ở góc phòng, chân mèo giẫm lên một quyển cổ thư mở ra trên đất, móc móng lật sang trang tiếp theo, tiếp tục xem.

Hơn một năm trước, nó đã đến với tiệm dù của cậu sau một tai nạn và ở lại, hầu như mọi thông tin về nơi đây đều dựa vào một chồng sách cổ giá trị nhưng lại bị vứt lung tung.

Nó nghe được rất nhiều về quốc gia Liệt Chiến Quốc chỉ từ những lời nói lác đác của Chiết Dương. Người đàn ông trên bức tranh là Kinh Huyền, từng là hoàng tử của quốc gia cổ đại.

Liệt Chiến Quốc quá nhỏ bé nên trong sử sách chỉ có vài dòng. Do thiếu tư liệu lịch sử nên thông tin về Liệt Chiến Quốc cũng không được chi tiết.

Nhưng có rất nhiều sách cổ về Liệt Chiến Quốc ở Chiết Dương, thậm chí cả sách về triều đại trong Liệt Chiến Quốc.

Bởi Chiết Dương là người Liệt Chiến Quốc, một lão quái vật đã sống hơn chín trăm năm.

Con mèo Ragdoll nhìn Chiết Dương đang ngắm bức chân dung rồi tiếp tục cúi đầu xem sách cổ.

Nó đã biết được rất nhiều về Kinh Huyền trong bức chân dung kia qua nhiều cuốn sách cổ này, nhưng nó chưa thấy một từ nào liên quan đến Chiết Dương trong đây, thật kỳ lạ.

Liệt Chiến Quốc là một quốc gia cổ hủ nhỏ bé, dưới thời trị vì của cha Kinh Huyền là Kinh Xung đã bị nước địch xâm lược, vốn nước địch cũng không phải là một đất nước nhân nghĩa nên đã tàn sát rất nhiều người trong làng và kinh đô, gây ra không biết bao nhiêu thương vong.

Vì sách cổ không ghi chép nên mèo Ragdoll chỉ đoán rằng dường như Chiết Dương là bạn đồng hành của hoàng tử Kinh Huyền, hai người có mối quan hệ thân thiết và đã hứa hẹn với nhau sẽ buông bỏ mọi thứ để chạy trốn, nhưng cuối cùng Kinh Huyền đã không giữ lời hứa.

Kinh Huyền đã để lại Chiết Dương, dẫn số quân ít ỏi không quá một trăm người tử chiến với nước địch, giúp được hàng trăm người ở Liệt Chiến Quốc trốn thoát, cuối cùng bị thương quá nặng mà chết thảm, thi thể bị treo trên cửa thành rồi bị chim mổ rỉa, sau đó, thi thể mất tích một cách bí ẩn.

Con mèo Ragdoll đọc xong câu này, lần nữa ngẩng đầu liếc nhìn Chiết Dương.

Trong các tài liệu cổ không đề cập đến tên của Chiết Dương, nhưng có một câu nói rằng hoàng tử Kinh Huyền có một người bạn đồng hành, mối quan hệ của họ rất thân thiết, hoàng tử mỗi ngày luôn ở bên cạnh bạn đồng hành, nhưng người bạn đồng hành này đã biến mất sau khi đất nước bị xâm lược. Mèo Ragdoll đoán người bạn đồng hành này là Chiết Dương.

Chỉ là một tình bạn sâu sắc…

Nhưng tình bạn nào lại có thể khiến một người bất chấp biến thành một lão yêu quái bất tử sống hơn chín trăm năm, ngày ngày giãy giụa tích cóp công đức chỉ để hồi sinh một người? Ngay cả khi chính mình đã trở thành một con quái vật, không chết, không đau đớn?

Nó hoài nghi Kinh Huyền và Chiết Dương có một loại tình cảm khác hơn là tình bạn “sâu sắc” này! Hiện tại đã là thời đại nào rồi, một con mèo của thời đại mới cũng không thể lý giải được mối quan hệ của họ.

Nhưng…

Nó lại lật trang sách kế tiếp, mặt trên ghi về tình hình trong nước của Liệt Chiến Quốc.

Liệt Chiến Quốc là một đất nước cực kỳ cổ hủ, cho rằng đồng tính là dịch bệnh, là thuật nguyền trù xuống, nó trái với luân lý thông thường cần phải tận diệt. Cho nên nếu bị phát hiện là đồng tính, kết cục chắc chắn sẽ rất bi thảm, nhẹ nhất là tử hình, còn đâu là phải đối mặt với vô vàn hình thức trừng phạt đếm không xuể.

Dân thường đã phạt như thế, nhưng nếu là hoàng tộc thì sẽ phạt gấp bội, Kinh Huyền với Chiết Dương, một người là hoàng tử, một người là bạn đồng hành, dưới tình hình đất nước như vậy, nghĩ thế nào cũng không ra sẽ nảy mầm một thứ tình cảm khác, trừ khi bọn họ không muốn sống nữa.

Mèo Ragdoll lắc lắc đầu, cất đi cái suy nghĩ vừa rồi nhìn về phía Chiết Dương, ai có thể nghĩ rằng người này vừa rồi mặt một đống máu, hô hấp thì yếu dần giờ vẫn đứng một chỗ như không có chuyện gì xảy ra.

Nó đi qua đi lại, nhịn không được hỏi:

“Chiết Dương, vừa rồi… Xảy ra chuyện gì

thế?”

Chiết Dương không đứng nữa mà ngồi khoanh chân xuống:

“Tao dâng một cái dù, chết thay người ta một lần.”

“Chết thay?” Con mèo Ragdoll ngạc nhiên thốt lên.

Những chiếc dù giấy dầu đặt ở trước sảnh đều được làm bằng tre trồng cạnh mộ Kinh Huyền. Suốt chín trăm năm qua, Chiết Dương thận trọng tuân thủ nguyên tắc nhân quả, giúp đỡ một số người làm những việc họ không thể làm, và thù lao là họ phải cung phụng một chiếc dù cho cậu.

Mỗi chiếc dù tượng trưng cho Kinh Huyền, và Chiết Dương có ý định dùng những công đức tích lũy này để hồi sinh Kinh Huyền.

Những ngọn nến trong phòng là hiện thân của công đức, bất cứ khi nào có người cung phụng dâng chiếc dù, ngọn nến sẽ cháy bùng lên.

Nhưng không phải mọi cung phụng nào cũng có thể kéo dài được lâu, cảm kích lâu dần thì cũng hết, thất hứa, quên mất hoặc là người đã chết, cung phụng dừng lại, ngọn nến sẽ tắt.

Nhưng bất kể là nhân quả gì, cũng không đủ để khiến Chiết Dương vì một người mà chết. Quy luật của trời đất sẽ không cho phép nhân quả bị phá hư.

Chiết Dương nhìn thấy bộ lông của con mèo Ragdoll dựng hết lên vì Kinh ngạc, hiếm khi cười một tiếng.

Cậu rất ít khi cười, nên khi cậu cười, con mèo Ragdoll cũng quên mất luôn chuyện vừa nói, nó chỉ chăm chăm nhìn vào khuôn mặt Chiết Dương.

Đáng tiếc, nụ cười quá ngắn ngủi, rất nhanh đã biến mất trên môi cậu.

Chiết Dương nghiêng đầu nhìn về phía con mèo Ragdoll. Trong đôi mắt đen láy có ánh sáng vàng chảy ra, cậu có thể nhìn thấy nhân quả của một người trong quá khứ.

“Mèo, tao đã tích đủ công đức rồi. Người này sẽ không chết, cậu ta cả đời đều làm từ thiện, cứu vô số người, tao chết thay, không tính là làm hỏng nhân quả.”

“Nhờ sự cung phụng của cậu ta, nên tao đã nhận được không ít công đức, cuối cùng cũng tích lũy đủ.”

“Ngày mai… Ngày mai tao sẽ đi đào mộ hồi sinh Kinh Huyền.”