Sau Khi Xuyên Thành Chủ Mẫu Của Hầu Phủ

Chương 11

Trong ba đứa bé bị bỏ ở lại thì Lục Nguyên Sắc có tình cảm sâu sắc với mẹ ruột nhất. Lúc đó nàng ta đã nhớ được mọi chuyện, vô cùng chán ghét người mẹ kế đến chiếm vị trí của mẹ đẻ mình. Nhưng nàng ta không ngu ngốc như Lục Nguyên Linh, tuổi còn nhỏ đã học được ngụy trang bản thân, mặt ngoài thì làm nũng, sau lưng chơi trò ngáng chân, xúi giục bà nội bắt mẹ kế lập quy củ, nhắc nhở cha mình không quên mẹ ruột.

Ta nhìn đôi mẹ con đang hỏi han ân cần trước mặt, cảm giác được tâm trạng thuộc về nguyên chủ đang kịch liệt phun trào trong cơ thể.

Là nỗi hận.

Bà ấy hận đứa con gái lớn vong ơn bội nghĩa này nhất. Nguyên chủ biết rõ động tác nhỏ của đứa con gái này sau lưng mình, nhưng bà ấy vẫn lựa chọn dùng lòng từ ái để đối xử với nàng ta. Lục Nguyên Sắc có thể lên làm quý phi đều nhờ vào của hồi môn của mẹ kế và mối quan hệ trong cung của bà ấy.

Không sai, nguyên chủ có liên hệ với người phụ nữ tôn quý nhất trong hậu cung … Thái Hậu! Hiếm có người biết, Thái hậu là bạn thân của bà ấy. Đích nữ có vòng bạn bè của đích nữ, thứ nữ cũng vậy. Hai người có quan hệ vô cùng tốt, trước đây khi có quân phản loạn mưu phản, chính nguyên chủ tại lúc nguy hiểm nhất đã che chở bảo vệ Thái Hậu và Hoàng Đế. Cho nên khi trưởng nữ nói muốn vào cung, bà ấy đã nhờ Thái Hậu để ý. Nếu không phải mấy năm gần đây cơ thể của Thái hậu không tốt, phải đi chùa Hộ Quốc để dưỡng lão thì cả một ổ sói vô ơn này đâu dám kiêu ngạo như vậy?

Ta vuốt ngực cố gắng bình ổn cảm xúc. Lục Nguyên Sắc đã thân mật với Nguyệt di nương xong rồi, lại hàn huyên với phụ thân vài câu. Nàng ta không hề nhìn đến người mẹ kế này là ta, cũng chưa từng ân cần thăm hỏi, coi như triệt để không để tâm. Một bên Tống Cảnh thấy sắc mặt ta khó nhìn mới nhẹ giọng hỏi:

- Mẫu thân thấy khó chịu sao?

Sự lo lắng dưới đáy mắt của thiếu niên không giống giả vờ.

- Không sao cả.

Người không cam lòng là nguyên chủ, ta chỉ muốn về nhà, cũng không thèm để ý những thứ này. Có điều thuận tay báo thù cũng không phải chuyện tốn sức gì. Ta rũ mắt che giấu đi tâm sự.

- Cha, mẹ vốn là nguyên phối, lại chịu khổ nhiều năm như vậy, sao ngài có thể dùng vị trí quý thϊếp để nhục nhã bà ấy? Ngay cả bình thế cũng chưa đưa cho bà ấy?

Nữ tử dùng bàn tay trắng như ngọc gẩy trâm cài trên tóc mai, bình tĩnh chất vấn. Trung Dũng hầu nhếch nhếch khóe miệng, dời ánh mắt về phía ta:

- Cái này …

Ta còn chưa lên tiếng, nàng ta đã đánh đòn phủ đầu, ấn tội danh cho ta:

- Xưa đến nay mẫu thân luôn dày rộng hiền đức, chắc chắn không phải một người đàn bà chỉ biết ghen ghét đúng không?

Môi của Lục Nguyên Sắc hơi chu lên, đôi mắt cong cong giống như một thiếu nữ ngây thơ tuổi mười sáu. Chỉ là ai cũng hiểu, người có thể sống sót được ở nơi ăn thịt người như hậu cung kia thì đâu phải loại lương thiện gì.

- Đương nhiên ta không phải người đàn bà hay ghen tị rồi.

Ta uống một hớp trà, từ từ đứng dậy, ở trên cao nhìn xuống Từ Ánh Nguyệt đang có vẻ mặt chờ mong:

- Trong phủ này, người người đều có thể làm bình thê. Chỉ có ngươi, đích tỷ tốt của ta, ngươi không có đức, không xứng với vị trí này, chỉ có thể làm thϊếp!

- Từ Ánh Vãn! Ngươi đừng quá mức như thế!

Lục Nguyên Sắc quá kinh hãi:

- Mẫu thân, ngài chiếm vị trí của mẹ ruột ta suốt mấy chục năm, đã được hưởng danh phận chủ mẫu của hầu phủ, ngài còn có gì không hài lòng chứ.

Ta chỉ cửa chính:

- Còn có ngươi, đồ lòng lang dạ sói, cút cho ta.