Sau Khi Xuyên Thành Chủ Mẫu Của Hầu Phủ

Chương 6

Lục Nguyên Hủ theo sát phía sau ông cha già:

- …

Chọn mẹ ruột hay mẹ kế?

Không, hắn chọn tương lai. Lục Nguyên Hủ từng học võ, nhấc chân đá bay con dao nạm vàng kia:

- Mẫu thân, đừng sợ, con trai đến bảo vệ ngài đây.

- Im ngay, đó là mẹ ruột của con, con đang nói cái gì thế hả?!

Lão Hầu gia chuyển cơn giận sang bên khác, khiển trách.

- Mẹ của con sẽ chỉ là Từ thị, mà không phải một nhân tình không rõ lai lịch.

Lục Nguyên Hủ chặn trước người ta, trợn mắt với cha ruột.

Ha ha! Muốn liên lụy hắn trí sĩ sao? Không bao giờ có chuyện đó đâu!

Người chếc có thể sống lại sao? Không thể! Thân phận Hầu phu nhân là phải thông báo cho tôn thất hoàng tộc, nếu thừa nhận việc giả chếc thì sẽ là tội khi quân. Không nói đến việc nghe nói vị kia sắp hồi kinh rồi …

Ta thở dài tiếc nuối. Cơ hội tốt như vậy mà bỏ lỡ, vị đích tỷ này thật vô dụng mà. Bị con trai ruột đối xử như thế, cộng thêm vết nhơ có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch, Từ Ánh Nguyệt lúc này chỉ muốn rơi lệ. Bà ta hơi nhếch môi nhưng không hề nói gì, rất thuận thục té xỉu vào lòng của Trung Dũng hầu. Nhìn người thương như vậy, lão Hầu gia cũng không để ý tới truy cứu cái gì, vội ôm bà ta vào tìm nữ y trong phủ.

- Từ từ đã …

Ta lên tiếng ngăn cản. Ông ta dừng bước, quay lại nhìn ta với ánh mắt phức tạp:

- Lần này ta nghĩ sai cho bà, bà hận ta cũng có thể hiểu được. Nhưng cơ thể của A Nguyệt xưa nay mảnh mai, đợi nàng ấy được chữa trị để tỉnh lại rồi ta sẽ để nàng ấy thỉnh tội với bà, được chứ?

- Không, không.

Ta lắc đầu, nhìn mí mắt hơi rung rung của người nào đó với ánh mắt nghiền ngẫm:

- Ta chỉ muốn hỏi một chút, trước đó tỷ tỷ nói việc chị ấy giả chếc rời đi là do có nỗi khổ riêng. Xin hỏi Hầu gia, ngài có biết được là nỗi khổ nào mà có thể khiến cho chị ấy bỏ lại ngài và Nguyên Hủ, Nguyên Linh còn trẻ người non dạ không?

Ký ức thuộc về nguyên chủ trôi dạt về lúc mới gả vào Hầu phủ.

Đêm tân hôn phu quân đưa cho một bát thuốc vô sinh. Mỗi ngày mẹ chồng bắt tuân theo phép tắc, học quy củ. Còn muốn phí tâm chăm sóc cho kế tử kế nữ, chỉ cần có chút sai lầm sẽ bị trách cứ. Mẹ cả cũng thường xuyên sai người đến cảnh cáo, không cho phép bà được tiếu tưởng đến những suy nghĩ không nên có.

Suy nghĩ không nên có là gì chứ?

Phu quân của bà một bên ôm bài vị nhớ nhung đích tỷ, một bên lại thu không ít thϊếp thất. Những thứ tử thứ nữ và thϊếp thất này lại được nuôi bằng đồ cưới của bà.

Nghĩ đến đây, ta cảm thấy tim co lại đau đớn. Đây không phải là cảm xúc thuộc về ta. Đúng vậy, những điều này sao không làm cho người ta tức giận và uất ức chứ. Nguyên chủ thậm chí không biết, tất cả nguyên nhân lại đến từ tình riêng của đích tỷ và phụ tá trong phủ. Hai người lập kế hoạch bỏ trốn, nhưng đích tỷ lo lắng có con của mình nên đành khiến cho đứa em gái mà mình có thể bóp trong tay này gả thay vào làm bảo mẫu.

Còn về vì sao mà ta biết được, là vì nhân vật chính của thế giới trong truyện này chính là con trai của Từ Ánh Nguyệt và tình lang làm phụ tá kia. Ngày sau con của bà ta sẽ đăng các bái tướng, địa vị cực cao. Có điều bây giờ hắn ta vì đắc tội tiểu nhân mà còn đang bị nhốt trong ngục, khó biết sống chếc.

Tình lang của Từ Ánh Nguyệt đã chếc rồi, con trai lại không có hy vọng nên mới vội vàng vào kinh tìm chỗ dựa. Bà ta muốn một cuộc sống vinh hoa phú quý, Trung Dũng hầu là lựa chọn tốt nhất.

Ta thì làm sai cái gì chứ? Đã xuyên thư lại xuyên thành một bà cô già, đứng xem bọn họ náo loạn. Có thể ta không diễn được một chủ mẫu, nhưng ta có thể bản sắc biểu diễn một bệnh nhân tâm thần, giúp tất cả mọi người cùng bay, chúng sinh bình đẳng, không ai mất phần !