Ước chừng bị tâm trạng của cơ thể này ảnh hưởng, ta tức đến bật cười. Thật đúng là dõng dạc. Chỉ nhờ vào đồ cưới mà di nương lưu lại cũng có thể giúp cho một nhà cả đời không lo ăn uống. Huống chi nguyên chủ vốn sắp gả cho biểu huynh thanh mai trúc mã, hai nhà cũng đã nói với nhau, chỉ thiếu mỗi hôn thư thôi. Kết quả vị đích tỷ này đột nhiên lại “qua đời”. Trước khi đi, còn dùng tính mạng của di nương để uy hϊếp nguyên chủ, bắt nguyên chủ thay bà ta gả vào hầu phủ, làm một bà vυ' để chăm sóc mấy đứa trẻ.
- Cuộc sống tốt như thế này sao ngươi không giữ lại cho mình?
Ta từng bước tiến lại gần bà ta, ánh mắt sắc bén:
- Kinh thành này ai chẳng biết đến sự từ ái của Từ Ánh Vãn ta. Ba đứa trẻ đều do ta giáo dục nuôi lớn, mẹ chồng cũng do ta phụng dưỡng cho đến khi đi về cõi tiên. So với kẻ bỏ chồng bỏ con như ngươi thì thứ nữ hèn mọn là ta đây còn danh chính ngôn thuận và hiểu lí lẽ hơn nhiều!
Cảm nhận được cảm giác uy hϊếp từ ta, Từ Ánh Nguyệt vô thức lui về sau hai bước:
- Ngươi nói bậy, ta có nỗi khổ riêng.
- Không cần biết ngươi có nỗi khổ gì, cái ngươi muốn bây giờ là thay thế vị trí của ta đúng không?
Thấy tỳ nữ bên cạnh đang cầm một giỏ trúc, bên trong có con dao nạm vàng, hai mắt ta sáng lên, nhét con dao đó vào tay vị đích tỷ xinh đẹp này. Sau đó duỗi dài cổ lại gần, hạ giọng dụ dỗ:
- Nào, em cho chị cơ hội đây. Giếc em đi, vị trí hầu phu nhân này sẽ là của chị.
Ta cũng được về nhà, thật tốt biết bao.
Dao nạm vàng nhỏ xinh, tay cầm còn khảm bảo thạch, là vật trang trí ưa thích để phô ra thân phận của quý tộc thế gia. Nhưng dù tinh xảo thế nào thì nó cũng là một vũ khí sắc bén.
- Đồ điên …
Khuôn mặt dịu dàng của Từ Ánh Nguyệt trở nên cứng đờ, bà ta không dám tin mà nhìn ta, tay run rẩy, con dao lại nhích gần vào cổ của ta thêm một chút. Sự tham lam dường như muốn che mờ lý trí của bà ta.
- Thả chủ nhân của chúng ta ra!
- Biểu cô mẫu !
Đúng lúc này mặt đất đột nhiên chấn động. Xa xa có tiếng vó ngựa truyền đến. Là hai cha con nhà họ Lục sau khi hạ triều đang nôn nóng quay về.
Trung Dũng hầu thu hồi roi ngựa, nhảy xuống, không để ý hình tượng lao lên:
- A Nguyệt, A Nguyệt! Từ thị, đồ độc phụ này, bà đừng hòng làm hại đến ….
Nam tử đang nói bỗng im bặt. Ta nhìu mày, ngước mắt nhìn lại, thấy hắn ta sửng sốt, nét mặt thay đổi liên tục trông rất đặc sắc.