Sau Khi Xuyên Thành Chủ Mẫu Của Hầu Phủ

Chương 3

Khi ta và đứa con trai trưởng đang giằng co thì ngoài phòng truyền đến tiếng ồn ào. Một người thiếu nữ mặc trang phục vàng nhạt xông vào, phía sau còn có một hàng dài người hầu đi theo ngăn cản.

- Nhị tiểu thư, ngài còn chưa bẩm báo, không thể đi vào …

- Tránh ra!

Gương mặt đáng yêu của cô ta đỏ bừng lên vì tức giận, nhìn thấy ta cũng không hề hành lễ, mở miệng ra là chỉ trích:

- Mẫu thân, sao không đưa tới đồ trang sức mới đẩy ra của Lưu Vân Các cho ta?! Ta phải đi tham gia yến hội, không biết sẽ bị bao người chê cười nữa.

Nuốt xuống một miếng bánh hoa quế, ta cười nhạo:

- Liên quan gì tới ta, nếu muốn thì tự đi mà mua. Không phải ta đang để ngươi đến chùa miếu cầu phúc sao, còn tham gia yến hội nào nữa.

Lục Nguyên Linh ngẩn người, dường như không ngờ ta sẽ có phản ứng này. Dù sao từ nhỏ đến lớn, trang sức y phục của cô ta đều do người mẹ kế này cung cấp. Yến hội chỉ là cái cớ, thực sự là đi hẹn hò với tình nhân. Quá tức giận, cô ta mới nói lời thật lòng:

- Bà giả vờ vài chục năm, cuối cùng cũng lộ mặt thật rồi nhỉ? Còn nói cái gì mà coi ta là con gái ruột chứ, cuối cùng ngay cả Tống Uyển Dung của cái nhà thấp kém kia cũng có đồ gì đó mà ta lại không có. Nếu mẹ đẻ ta còn sống chắc chắn sẽ không để ta phải chịu uất ức như vậy.

- Im ngay!

Lục Nguyên Hủ đứng một bên nghe được những lời thái quá này thì hai mắt tối sầm, muốn ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể nhắc nhở:

- Đừng chống đối mẫu thân nữa, Uyển Dung là biểu tỷ của em, còn không mau quỳ xuống nhận sai!

- Em không làm! Cô ta thì tính là biểu tỷ gì chứ, chẳng qua chỉ là con gái nhà thương nhân. Đừng cho là em không biết, rõ ràng cô ta thấy anh sắp cưới vợ nên mới đến đây muốn trèo cao nhà ta. Chị em họ của em, ngoại trừ con gái nhà họ Lục thì chỉ có các tiểu thư của Bình Dương hầu phủ thôi.

Cả phòng yên tĩnh. Ta ngẩng đầu nhìn lên … Lục Nguyên Linh ngẩng cao đầu, không hề cảm thấy lời mình nói có gì không đúng. Trái lại, thiếu nữ nhã nhặn sau lưng cô ta thì sắc mặt lại trắng bệch, nhanh chóng đong đầy nước mắt. Nàng chậm rãi cúi đầu:

- Uyển Dung không với cao được hầu phủ, chỉ tuân theo mệnh lệnh của phụ thân đến thăm biểu cô mẫu. Nếu biểu cô mẫu đã không sao, Uyển Dung xin được cáo lui trước.

Đây là đứa bé bên nhà ngoại của nguyên thân, đích thứ nữ của phú thương vùng Giang Nam. Thời gian trước bị bệnh, nàng đến chăm nom, ta tặng nàng một bộ trang sức. Còn lão Bình Dương hầu thì là nhà ngoại của Từ Ánh Nguyệt.

Lục Nguyên Linh coi thường Tống Uyển Dung, đâu khác gì coi thường người mẹ kế là ta đây. Rõ là đang chỉ chó mắng mèo chính ta mà thôi.

- Từ từ đã.

Ta học dáng vẻ của nguyên chủ trong trí nhớ, giả vờ như bị tức đến khó thở, gọi tỳ nữ lại để đỡ bản thân đứng dậy. Sau đó bàn tay vung lên.

Chát!

- Bất tôn bất hiếu, đại nghịch bất đạo.

Một bàn tay lại tiếp tục vung lên.

- Quy củ ngươi từng học bị chó ăn rồi sao? Người đâu, kéo nó đến từ đường để quỳ, khi nào biết sai thì mới thả ra.

Lục Nguyên Linh được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu khổ bao giờ. Đột nhiên bị đánh cô ta còn đang ngơ ngác, chưa phản ứng lại đã bị hai vυ' già cao to vạm vỡ kéo đi.

- Bà … đồ độc …

- Em út còn quá nhỏ, không hiểu chuyện. Mẫu thân đừng tức giận.

Lục Nguyên Hủ lo lắng, muốn xin tha cho Lục Nguyên Linh.

- Nếu ngươi muốn quỳ thay nó thì cũng được.

- …

Hắn ta lập tức thu hồi nét mặt ân cần, vẻ mặt nghiêm túc chính nghĩa, phất tay áo nói:

- Không, mẫu thân giáo dục như vậy là đúng. Nguyên Linh nên đọc “Nữ giới” nhiều hơn để học thêm quy củ.

Quỳ thay sao?! Làm sao có thể chứ!

Ta hất tay hắn ra rồi vẫy tay với Tống Uyển Dung đáng trợn mắt há mồm đứng bên kia:

- Qua đây, dìu ta về