Cả ngày hôm nay, Lâm Tri Niệm không thể nào tập trung.
Con bé liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, xem có hình bóng lạ nào xuất hiện không.
Nhưng cho đến khi mặt trời lặn về hướng Tây, giáo sư Tây Lâm vẫn không xuất hiện.
Cuối cùng, con bé không nhịn được nữa chạy đến phòng làm việc, không biết hỏi cái gì, rất lâu sau mới khóc lóc chạy ra ngoài.
"Lâm Thanh Di! Rốt cuộc chị đã làm cái gì! Tại sao hôm nay giáo sư Tây Lâm không đến!"
Tôi nghiêng đầu nhìn nó, khó hiểu: "Em đang nói gì thế? Giáo sư nào?"
Nó tức giận đùng đùng: "Chị đừng có giả vờ không biết! Rõ ràng, rõ ràng chính là -"
Tôi ngắt lời nó, mặt lạnh lùng nói: "Dưới sự bức bách của em, chị cũng đã rời nhà rồi, em còn muốn như thế nào nữa?"
Tôi vừa dứt lời đã có người thay tôi ra mặt.
Lâm Tri Niệm bị ép trả lời, nhưng lại không thể giải thích rõ ràng, nó lại chạy ra khỏi lớp với đôi mắt đỏ hoe.
Tất cả bạn học đều đến an ủi tôi:
"Em gái cậu có phải học đến ngu rồi hay không?"
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra với cậu ấy vậy? Kỳ thi sắp đến rồi, Thanh Di, cậu đừng để trong lòng."
Một số bạn học biết rõ bố mẹ tôi rất thiên vị.
"Chờ thi đại học xong rời khỏi nhà là được."
"Đúng, đúng, đúng, tài khoản của cậu nổi tiếng như vậy, cậu không cần chi phí sinh hoạt từ gia đình, đến lúc đó cậu tránh xa họ ra!"
Tôi mím môi, như thể bị ấm ức rất nhiều.
Nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán bước đi tiếp theo.
Lâm Tri Niệm không đến trường nữa, mối quan hệ với Phó Niệm Dư cũng tràn ngập nguy cơ.
Có lẽ nó vẫn còn đang nói dối rằng mình chuẩn bị liên lạc với giáo sư Tây Lâm.
Nhưng lúc này, giáo sư Tây Lâm đã nhận được sự tài trợ từ Hứa Hoan, bắt đầu bận rộn chuẩn bị công việc.
Việc Hứa Lãng nổi loạn chạy đi chơi game đã bị gia đình phát hiện, nhưng bất luận như thế nào cậu ấy cũng không chịu về nhà.
Đang lúc bố mẹ cậu ấy phiền muộn, Hứa Hoan bày tỏ sẵn lòng giúp em trai chia sẻ gánh nặng trước.
"Dù sao Hứa Lãng còn phải rèn luyện thêm mấy năm, trước mắt con giúp nó quản lý sản nghiệp trong nhà đã."
"Vẫn tốt hơn là để người ngoài nhúng tay vào. Chờ Hứa Lãng trở lại, con cũng phải kết hôn lập gia đình, thời gian vừa vặn."
Bố mẹ Hứa không đề phòng cô, suy đi nghĩ lại cảm thấy đây là biện pháp tốt, còn khen ngợi Hứa Hoan hiểu chuyện.
Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, bố mẹ tôi cuối cùng cũng nhớ ra có một cô con gái không có ở nhà, nên đã đưa tôi về ăn tối với Lâm Tri Niệm.
"Tri Niệm nhất định có thể trở thành người đứng đầu kỳ thi tuyển sinh đại học."
Lâm Tri Niệm cũng mỉm cười đắc ý.
Bồn rửa tay cạnh phòng vệ sinh, Lâm Tri Niệm lạnh lùng nói: "Chị có thể ngăn được giáo sư Tây Lâm, nhưng không thể ngăn được tôi tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học."
"Chị à, chỉ cần tôi còn ràng buộc với hệ thống học sinh giỏi, tôi nhất định sẽ thành công.
"Mà chị thì sao? Nhiệm vụ chinh phục của chị vẫn tiến triển tốt chứ?"
Tôi mỉm cười, không nói gì.
Con bé thực sự là một đứa trẻ ngu ngốc và ngây thơ.
Tôi không thể ngăn được kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng tôi vẫn có thể ngăn cản nó mà.
Vào ngày thi tuyển sinh đại học, Hứa Hoan thay tôi thuê người chặn xe của Lâm Tri Niệm, khiến nó lỡ mất kỳ thi.
Đây là đòn chí mạng tôi đã chuẩn bị cho Lâm Tri Niệm.
Trong số các nhiệm vụ của hệ thống học sinh giỏi, kỳ thi tuyển sinh đại học là một phần rất quan trọng.
Nếu mục này thất bại, lấy tiến độ của Lâm Tri Niệm hoàn toàn không đủ để vượt qua kiểm tra.
Làm sao tôi có thể để một người bị ràng buộc bởi hệ thống thay đổi, có thái độ thù địch với tôi phô trương khắp nơi chứ?
Chỉ nháo mấy chuyện con cỏn thì chẳng có chút ý nghĩa gì, muốn làm thì phải một kích g.i.ế.t c.h.ế.t.
Đây là bài học cuối cùng mà người làm chị gái như tôi dạy cho Lâm Tri Niệm.
Lâm Tri Niệm bị thương trong một cuộc ẩu đả giữa những người qua đường, lâm vào hôn mê.
Cũng hoàn toàn bỏ lỡ thời gian thi tuyển sinh đại học.
Còn tôi thì phát huy bình thường.
Tình hình không khác lắm so với những gì tôi dự đoán.
Đi ra khỏi trường thi, phóng viên đứng ở cửa mắt sáng lên khi nhìn thấy tôi.
"Bạn học là Thanh Di đúng không?"
Tôi mỉm cười, chào hỏi trước ống kính: "Xin chào mọi người, tôi là Lâm Thanh Di."
...
"Bạn có lời gì muốn nói với mọi người không?"
"Người biết cố gắng sẽ không bị phụ lòng."