Xuyên Thành Thái Giám Bị Hoàng Đế Nghe Tiếng Lòng

Chương 10: Thưởng giò heo

Hệ thống: “Ký chủ, tôi không có công năng này……”

Tống Dương: Vậy mày nhanh nghĩ biện pháp.

【 ông đây sắp chết đói rồi!!! Không có thịt ông đây lập tức ăn con ngựa này!!! 】

Bên trong xe ngựa, Lý Cẩn Ngọc xoa mày, ngừng đũa. Hắn liếc Trương Lộ Thuận quỳ một bên hầu hạ: “Đem giò nướng than ban cho tiểu thái giám trực ban, múc thêm một chén canh.”

Trương Lộ Thuận kinh ngạc a một tiếng, mặc kệ thời điểm ở phủ Thái Tử hay lúc mới đăng cơ hai tháng, cũng chưa thấy hoàng đế săn sóc nô tài.

Trương Lộ Thuận cảm thụ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn...

Trước khi Lý Cẩn Ngọc nghe tiếng lòng tiểu thái giám, chưa từng coi thái giám là người. Cho dù là Trương Lộ Thuận hầu hạ hắn gần mười năm —— hắn thừa nhận một người nắm giữ quyền thế cao nhất không để tâm nô tài cấp thấp.

Cho nên hắn ban ngự thiện tiểu thái giám, một là săn sóc nô tài, hai là thưởng y dự đoán đúng nguy hiểm.

Đương nhiên, đến hắn cũng không biết còn có một nguyên nhân khác.

Tống Dương ngoài xe ngựa đói đến tuột huyết áp, một khắc nhìn đến chân giò, hai mắt sáng trưng.

“Này, thật sự là bệ hạ thưởng!?” Tống Dương khϊếp sợ không thua gì Trương Lộ Thuận.

Trương Lộ Thuận gật đầu, nói một câu: “Bệ hạ thấy ngươi vất vả, thưởng cho ngươi, ngươi đừng vểnh đuôi lên trời cao, đắc ý vênh váo. Về sau tận tâm làm việc, biết không?”

Tống Dương tùy tiện đáp ứng, duỗi tay nhận canh và giò, còn tri kỷ hỏi xa phu ngồi chung có muốn ăn một miếng không.

Xa phu ngửi mùi chân giò thơm ngào ngạt thèm đến chảy nước miếng ròng ròng, đang muốn gật đầu, thấy con mắt Trương Lộ Thuận bay tới hình viên đạn —— đồ hoàng đế thưởng không thể chia người khác, càng không thể lãng phí. Xa phu vội vàng lắc đầu, dùng lực nuốt nước miếng trở vào.

Tống Dương càng vui vẻ, gặm giò uống canh thỏa thích.

Đây là bữa ăn ngon nhất từ lúc y xuyên qua, tiểu hoàng đế quả nhiên là người tốt, biết Ngự Thiện Phòng nấu nhiều món ngon, chia một chút cho thuộc hạ. Y một bên ăn một bên tán dương, không nghĩ tới tại sao chỉ cho một người ăn, người khác không có.

Tống Dương gặm giò một nửa, trong miệng đầy thịt, bưng lên chén canh nấm uống mấy ngụm, ngon đến đôi mắt nheo lại.

【 quả nhiên là ẩm thực cung đình, đời này chưa ăn qua món ngon như vậy! 】

Hoàng đế ăn xong lại bắt đầu phê duyệt tấu chương.

Hắn ở trong lòng tự khen chính mình, lần ban thưởng tiểu thái giám gọi là “Báo ân”, có chỗ nào không xứng là một hoàng đế tốt đâu.