Người trong quyển sách này đều muốn tạo phản, ngay cả Tống Dương trong truyện gốc cũng là kẻ ác.
Tống Dương∶ "Bảo hộ như thế nào, mày nói cho tao biết thế nào là bảo hộ!"
“Ký chủ đừng gấp, khi cần thiết hệ thống sẽ giúp ngài, bổn hệ thống là ai, chính là hệ thống mãn nguyện! Tận lực thỏa mãn mọi nguyện vọng của ngài.”
Tống Dương: Cút.
Tống Dương không để ý tới nó, hoàng đế ngốc như vậy, hạ độc trong nước hắn uống, cơm hạ độc hắn cũng ăn. Hắn là mục tiêu trung tâm, hắn bất tử thì ai chết thay? Bảo vệ hắn? Tống Dương tự nhận không có bản lĩnh đó.
Nhưng…… y nhịn không được vói tay vào trong chăn, vuốt cãi chỗ thấp hơn bụng kia, y không cam lòng!!!
*
Hôm sau.
Tống Dương đứng hầu, hoàng đế phê tấu chương.
Thượng Thư đại nhân Diệp Lâm đang thương thảo quốc sự với Lý Cẩn Ngọc, gần đây phương Nam có bão lớn, dẫn tới lương thực không được mùa, bá tánh không có chỗ ở.
Hai tay Tống Dương giao nhau đứng ở cửa Ngự Thư Phòng, rũ đầu mơ màng sắp ngủ, bên trong nói chuyện giống như Bản Tin Thời Sự y không có hứng thú.
Thẳng đến khi Diệp Lâm nói một câu: “Bệ hạ, thần có ý kiến ngu dốt, xin chi quốc khố đến phương nam, bá tánh mới bình an vượt qua thiên tai.”
Tống Dương lặng lẽ trợn trắng mắt, thầm nghĩ∶【 tới, bắt đầu chơi xấu. Đệ nhất ăn chặn cơm bá tánh khiến triều Lý tan rã. 】
Một tiếng này bị Lý Cẩn Ngọc nghe được, hắn bất động thanh sắc liếc Tống Dương một cái, ý bảo Diệp Lâm tiếp tục nói.