Xuyên Thành Alpha Cặn Bã, Bế Đi Meo Meo Ảnh Hậu

Chương 11

Mỗi người đều có ghi chú chi tiết về chiều cao và cân nặng, Tư Thính Nguyệt mặt đầy ghét bỏ, lướt qua toàn bộ danh bạ WeChat của nguyên chủ, gần như nắm rõ sở thích của nguyên chủ - toàn là những cô gái cao một mét bảy, chân dài, cằm nhọn.

Đếm sơ qua, khoảng có hơn hai mươi bé chim hoàng yến đang giữ tấm vé tình yêu của Tư Thính Nguyệt.

Những người này hầu hết là những ngôi sao nhỏ cấp thấp, để tranh giành tài nguyên, để có thể nổi tiếng, họ đã chọn con đường đầy chông gai.

Ít nhất, Tư Thính Nguyệt là một Alpha trẻ đẹp nhất trong giới, pheromone cũng đẳng cấp. Dù phải dựa dẫm vào ai, vẫn tốt hơn là phải phục vụ những kim chủ trung niên mập mạp, hói đầu.

Trước khi xuyên vào sách, dù không dính líu đến ngành giải trí, nhưng Tư Thính Nguyệt rất thấu hiểu những quy tắc ngầm trong đó, ngành này đầy rẫy những cạm bẫy sâu thẳm.

Những nghệ sĩ có thể thành danh, không ai là không có thủ đoạn, tàn nhẫn và độc ác.

Không biết tác giả của nguyên tác có ý tưởng gì khi đưa một cô mèo ngây thơ như Lạc Hàm Dương vào thế giới giải trí tàn nhẫn này.

Tư Thính Nguyệt chống tay lên đầu, mở ứng dụng gửi tin nhắn hàng loạt của WeChat, kiên nhẫn chọn tên của hơn hai mươi bé chim hoàng yến, biên soạn một tin nhắn chung -

"Từ hôm nay, chấm dứt mọi liên lạc giữa chúng ta. Tôi đang theo đuổi một Omega mà tôi muốn ở bên suốt đời, vì thế quyết định rửa tay gác kiếm. Về việc vi phạm hợp đồng, vui lòng liên hệ với thư ký Cao."

Sau đó, cô dứt khoát xóa tất cả bạn bè.

Đồng hồ treo tường chỉ chính xác vào số “3”, Tư Thính Nguyệt không chịu nổi cơn buồn ngủ dâng trào, nửa nằm nửa ngồi trên bàn làm việc ngủ thϊếp đi.

*

Buổi sáng.

Lạc Hàm Dương phải đi làm. Hôm qua đoàn phim cho cô nghỉ một ngày để tham dự tiệc tối.

Bộ phim cô đang tham gia đã quay được hai tháng, Lạc Hàm Dương đóng vai nữ thứ ba.

Xe bảo mẫu dừng lại trước cửa trường quay, Lạc Hàm Dương bước xuống xe.

Cô rất dễ tính và đúng giờ, không bao giờ để nhân viên đoàn phim phải chờ mình, luôn đến trường quay sớm để trang điểm trước.

Hôm nay, cảnh quay của Lạc Hàm Dương không nhiều, người trang điểm cho cô là một thực tập sinh vừa ra trường. Cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh, mái tóc mái dày, là một gương mặt dễ gây thiện cảm.

Chuyên viên trang điểm nhẹ nhàng dùng phấn nền cho Lạc Hàm Dương, không nhịn được khen ngợi: “Chị Lạc, da chị đẹp quá, không cần dùng kem che khuyết điểm.”

Lạc Hàm Dương cười, đôi mắt đào hoa cong thành hình trăng lưỡi liềm, nói: “Cảm ơn em.”

Chuyên viên trang điểm bị nụ cười của cô làm cho đỏ mặt, tim đập thình thịch. Lạc Hàm Dương đẹp không chê vào đâu được, là ngôi sao lớn nhất mà cô từng trang điểm. Chuyên viên trang điểm choáng ngợp, nghĩ rằng, hóa ra ngôi sao nào cũng giống chị Lạc, không có chút kiêu ngạo nào sao?

Nghĩ ngợi lung tung khiến cô bé suýt lấy nhầm hộp kem che khuyết điểm, ngượng ngùng ổn định lại tinh thần, tiếp tục công việc.

Dưới mắt Lạc Hàm Dương có quầng thâm nhạt, chuyên viên trang điểm tỉ mỉ dặm kem che khuyết điểm, tò mò hỏi: “Chị, chị thức khuya đêm qua à?”

Lạc Hàm Dương bị hỏi vậy, tim khẽ run lên, những mảnh ký ức vụn vặt về tối qua lập tức hiện về trong đầu, cô hơi đỏ tai, đáp: “Đêm qua… có công việc khác.”

“Hóa ra làm ngôi sao bận rộn vậy.” Chuyên viên trang điểm cảm thán.

“Tiểu Lạc dạo này bận rộn nhỉ, lại có công việc khác nữa sao?”

- Cùng với tiếng cửa mở kẽo kẹt, một giọng nữ chua ngoa xen vào tai.

Lạc Hàm Dương nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhíu mày, một lúc sau mới nhìn về phía phát ra âm thanh.

Nếu Tư Thính Nguyệt có mặt ở đây, cô sẽ nhận ra ngay, đây chính là giọng nói của người phụ nữ trong cuộc gọi tối qua.

Lạc Hàm Dương mỉm cười nhẹ, lễ phép chào: “Chị Thịnh, chị đến rồi.”

Người phụ nữ bước vào khá cao, tóc uốn xoăn lọn to, khuôn mặt trái xoan sắc sảo, trang điểm đậm, giọng nói quyến rũ, vài câu đã có thể làm người nghe mềm lòng.

Cô ta tên Thịnh Tinh Tinh, là đồng nghiệp cùng công ty quản lý với Lạc Hàm Dương, cũng là tiền bối của cô.

Chuyên viên trang điểm vừa hoàn thành nét cuối cùng, tự hào nói: “Xong rồi! Chị, hôm nay trang điểm rất hợp với chị đó!”

Lạc Hàm Dương chưa kịp trả lời, Thịnh Tinh Tinh đã chen vào: “Cô bé, em mới đến phải không, không biết khi gặp người ta phải gọi là lão sư à? Em gọi chị này, chị nọ, thái độ làm việc không tốt chút nào.”

Chuyên viên trang điểm ngẩn người, cầm cọ đứng yên tại chỗ, bối rối nói: “Xin… xin lỗi, Lạc lão sư, Thịnh lão sư…”

Thịnh Tinh Tinh nhướng mày: “Tôi và Lạc lão sư có chuyện muốn nói, em còn đứng đó làm gì? Muốn nghe lén à?”

“Tôi, tôi, tôi đi ngay… hai người cứ nói chuyện.” Chuyên viên trang điểm luống cuống nói.

Lạc Hàm Dương càng nhíu mày sâu hơn, nhẹ nhàng vuốt tay áo cô bé đang vội vàng thu dọn túi trang điểm. Lạc Hàm Dương nhẹ nhàng an ủi: “Đừng bận tâm, em cứ làm việc của mình đi.”

Chuyên viên trang điểm nhỏ giọng đáp “Vâng”, xách túi lớn túi nhỏ, lúng túng rời khỏi hiện trường.