Phó Tuân cố ý bận rộn làm việc để không cần phải nghĩ tới những chuyện xảy ra hôm nay, nói thật, tuy rằng năng lực thích ứng của anh khá tốt, nhưng việc này lại quá quỷ dị, đến bây giờ anh còn hơi ngơ ngác.
Rất nhanh đã đến giữa trưa, trợ lý tiến vào văn phòng hỏi anh có cần đặt nhà hàng hay không, anh nghĩ có khả năng Đoạn Phong muốn tới tìm anh, nên để trợ lý đi ăn cơm trước.
Trợ lý mới vừa đi không lâu, cửa phòng lại bị đẩy ra.
Người tới mặc một bộ tây trang, cà vạt có hơi lỏng lẻo trơ trên cổ, trên mặt y mang theo ý cười đi vào, thấy anh còn chưa buông bút trong tay xuống, vội vàng nói:
“Phó ca, sao anh còn làm việc thế? Không phải đã nói cùng nhau ăn cơm sao?”
Phó Tuân phớt lờ y, anh đứng lên cầm lấy áo khoác treo lên cánh tay, lướt qua y đi ra ngoài.
Đoạn Phong cũng không để ý, tiến lên ôm lấy vai của anh, đôi mắt y rất đẹp, chỗ đuôi mắt hơi hơi cong lên, nhìn có vẻ hơi phong lưu đa tình, y cười:
“Phó ca, anh chờ em với!”
Phó Tuân liếc mắt một cái, liền thấy y sờ sờ cái mũi: “Em đã đặt chỗ ở nhã cư, chúng ta từ từ nói.”
Phó Tuân liền biết tránh không khỏi, né tránh cánh tay y, kéo kéo khóe miệng, hỏi y: “Nói cái gì?”
Đoạn Phong: “Đương nhiên là chuyện hôm qua.”
“Không có gì để nói.”
Phó Tuân nhớ tới nguyên nhân xảy ra chuyện hôm qua, nhíu mày, cũng không cảm thấy có cái gì hay mà nói.
“Đừng mà! Phó ca, anh đừng như vậy mà!” Đoạn Phong bĩu môi: “Phó ca, trước kia em kêu anh ra ngoài, anh cũng chưa từng mang người đi cùng.”
“Hôm qua là làm sao vậy? Chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ?”
Nói tới đây, y nhíu mày một cái, sa sầm mặt: “Lại là Cố Dư Sanh?”
Hai người tới bãi đỗ xe, mới vừa ngồi vào trong xe, Phó Tuân liền nghe thấy lời này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn y, ngón tay gõ gõ lên tay lái:
“Được rồi, nhắc hắn làm gì?”
Đoạn Phong ngồi vào vị trí ghế phụ, giống như nghe lầm mà nhìn chằm chằm vào Phó Tuân:
“Phó ca, vừa rồi em không nghe lầm chứ? Anh vậy mà bảo em đừng nhắc đến Cố Dư Sanh?”
Đoạn Phong bỗng nhiên có chút tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, huynh đệ nhà mình thái độ cư nhiên chuyển biến nhanh như vậy, y sắp không nhận ra anh nữa rồi.
Bất quá trong lòng y không thích Cố Dư Sanh, nghe thấy Phó Tuân nói như vậy, ước gì Cố Dư Sanh không hề xuất hiện, cho dù Phó Tuân không trả lời, y cũng không nhắc lại nữa.
Phó Tuân lái xe, dư quang thu hết vẻ vẻ mặt của y vào đáy mắt, chợt đáy lòng cảm thấy có chút may mắn, huynh đệ này của nguyên thân thật sự rất tốt, luôn suy nghĩ vì hắn, ngược lại là nguyên thân, có một số chuyện lại đi quá giới hạn.
Bất quá, nghĩ cái gì cái đó tới, hai người vừa đến nhã cư, liền gặp phải Cố Dư Sanh vừa mới nhắc tới.
Hắn mặc một cái áo bình thường, quần dài màu đậm, làm cho hai chân càng thêm thẳng tắp thon dài, hắn đang đưa lưng về phía hai người, sống lưng thẳng tắp, chỉ nhìn bóng lưng cũng khiến cho người ta có ấn tượng tốt.
Phó Tuân từ trong trí nhớ biết được, hắn lớn lên cũng rất đẹp, khuôn mặt tinh xảo luôn dịu dịu dàng dàng, được giáo dục rất tốt, thái độ ôn hòa thân thiện, cũng không thể trách nguyên chủ nhớ thương hắn nhiều năm.
Đoạn Phong vừa nhìn thấy hắn liền nhíu mày, trong lòng cảm thấy xui xẻo.
Vất vả lắm Phó Tuân mới tỉnh táo một chút, sao lại trùng hợp đυ.ng phải hắn vào lúc này chứ?
Y theo bản năng mà nhìn về phía Phó Tuân, liền thấy Phó Tuân cũng đang nhìn về phía y, hơi nhíu mày bất mãn mà nhìn hắn: “Lề mề cái gì? Buổi chiều không cần làm việc sao?”
Anh dường như không nhìn thấy Cố Dư Sanh vậy.
Ánh mắt Đoạn Phong sáng lên: “Đúng đúng đúng, chúng ta mau vào đi!”
Người phía trước tựa hồ nghe thấy giọng của hai người, xoay người lại, kinh ngạc mà nhìn hai người, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Phó Tuân:
“A Tuân, anh cũng đến đây ăn cơm sao?”
Một tay Đoạn Phong câu lên vai Phó Tuân, nghe thấy Cố Dư Sanh nói, khóe miệng mỉa mai nhếch lên, mỗi lần đều như vậy, hai người đứng chung một chỗ nhưng hắn chỉ hỏi một mình Phó ca, giống như hắn đối với Phó ca có ý.
Nhưng mà hắn biết rõ Phó ca thích hắn, lại như gần như xa, không đồng ý cũng không từ chối, nếu chỉ là như vậy cũng liền thôi, đồng thời hắn còn mập mờ với cấp trên, điều này đã nói rõ hắn chỉ coi Phó ca như lốp xe dự phòng.
Phó Tuân ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Dư Sanh một cái, liền thu hồi tầm mắt, nhíu mày nhìn về phía Đoạn Phong đang đứng im bất động, lạnh nhạt lên tiếng:
“Không đi?”
“Hả? Đi! Sắp chết đói rồi!” Đoạn Phong không nghĩ tới sau khi anh nhìn thấy Cố Dư Sanh sẽ có phản ứng này, vốn dĩ y còn lo lắng anh giống như trước đây chỉ biết nói miệng, nhưng vừa nhìn thấy Cố Dư Sanh lại giống như không có chuyện gì, lúc này y mới thật sự yên tâm.
Trong mắt Cố Dư Sanh hiện lên vẻ kinh ngạc, hơi mím môi, có chút chần chờ khó hiểu mà mở miệng: “A Tuân, anh làm sao vậy?”
Hắn rũ mi, phảng phất có chút mất mát: “Anh lại đang tức giận sao?”
Phó Tuân nhìn bộ dáng của hắn, cũng không có cảm giác gì, mặc kệ cái nhìn của anh đối với Cố Dư Sanh như thế nào, hắn dù sao cũng là người mà nguyên thân thích, sau này anh sẽ không tiếp cận Cố Dư Sanh, nhưng cũng không đến mức nhằm vào hắn.
Anh nhàn nhạt nói:
“Không có, tôi còn có việc, đi trước.”
Đoạn Phong ở một bên nhìn thấy sắc mặt Cố Dư Sanh hơi cứng nhắc, âm thầm cười trộm, vội vàng đuổi theo Phó Tuân rời đi.
Cố Dư Sanh nhìn bóng dáng Phó Tuân, nhất thời không kịp phản ứng, thẳng đến khi sau lưng có người kêu hắn, hắn mới nhíu mày xoay người, trong lòng cảm thấy khó hiểu, Phó Tuân rốt cuộc bị sao vậy?
“Dư Sanh, đứng ở chỗ này làm gì?”
Một người nam nhân từ toilet đi ra, toàn thân mặc một bộ tây trang màu đen sang quý, khí chất lạnh lùng, lông mày hơi nhếch lên, vẻ mặt nhàn nhạt đến gần Cố Dư Sanh.
---------------------------------