Phong Độ rất ít khi nghe được lời nói bình thường như vậy từ miệng Lạc Minh Thù, tay ông run run, run giọng nói: "Minh Thù à, trước mặt ta con có thể không nói tiếng người được mà."
"Ồ." Lạc Minh Thù không giả bộ nữa, "Lục Dao Dao là thứ đồ bỏ đi chỉ biết đưa người ta đi chết, Ngụy Thanh là phế vật chỉ biết đi tìm chết, chúng ta không thể gửi quá nhiều người đi chết, con vừa hay muốn đi Yêu vực chơi, có thể thuận tiện đi cứu hắn."
Phong Độ mỉm cười: "..." Cũng không cần phải thẳng thắn như vậy.
"Con đi Yêu vực, chuyện này vậy đi." Lạc Minh Thù tự quyết định.
"Minh Thù đã nói vậy--" Phong Độ đang định đồng ý thì bên ngoài đại điện Tụ Linh Phong đã lao vào một bóng người.
Lục Dao Dao hành lễ với chưởng môn: "Chưởng môn, con nguyện ý đi Yêu vực cứu sư huynh."
"Không phải ba ngày trước ngay cả một chiếc vòng ngọc cũng không chịu bỏ ra để đổi lấy tính mạng sư huynh của ngươi sao?" Lạc Minh Thù dùng ngón út móc lọn tóc quăn bên thái dương, cười nhẹ nói.
"Cái này... Vòng ngọc này là của gia--" tộc truyền lại... Lục Dao Dao đang định bổ sung.
"Hoa văn khắc ẩn trên vòng ngọc là cổ kiểu hoa sen, gia tộc có khả năng khắc ra hoa văn này là Đông Phương gia ở Dương Giang quận, năm xưa Đông Phương gia vì mâu thuẫn giữa yêu tộc và nhân tộc, sớm đã bị yêu tộc diệt môn, gia tộc này cũng có tội từ đời này qua đời khác, tất cả người mang họ Đông Phương đều sẽ bị yêu tộc truy sát, ngươi muốn nói đây là bảo vật truyền lại trong gia tộc của ngươi?" Lạc Minh Thù cười, "Ta nghĩ các tu sĩ có thể khắc ra hoa sen cổ đều đã chết, vòng ngọc này là đồ tuyệt bản, nên mới cảm thấy hứng thú, nếu ngươi mang đồ chơi này đến yêu vực, ngươi nói người yêu tộc sẽ gϊếŧ ngươi bằng cách nào?"
Tay Lục Dao Dao run lên, nàng ta làm sao có thể nghĩ đến bí ẩn cổ xưa này, cái gì mà hoa văn hoa sen cổ, hẳn đã thất truyền trong lịch sử từ lâu rồi, cũng không biết Lạc Minh Thù lấy thông tin từ đâu ra.
"Ai quan tâm ngươi có đi hay không, dù sao ta cũng sẽ đi." Lạc Minh Thù ngẩng mắt, liếc Lục Dao Dao.
"Chưởng môn, ta nguyện ý đi cứu sư huynh, tu vi của Lạc sư tỷ cao, đối với yêu tộc có thể là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tu vi của ta thấp hơn, yêu tộc cũng sẽ không quá địch ý với ta." Lục Dao Dao lại hành lễ, kiên định nói.
Lạc Minh Thù bất cứ lúc nào cũng có thể biến ra cái đuôi cá, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên má mình, nàng không nói gì nữa, người khác muốn chết, nàng sẽ không ngăn cản.
"Thôi bỏ đi, ngươi muốn đi thì cứ đi." Phong Độ ứng đáp, bên họ cũng không tiện phái quá nhiều tu sĩ tu vi cao đi, nếu hơn hai vị tu sĩ Nguyên Anh đến yêu vực, có thể vẫn sẽ bị yêu tộc coi là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, từ đó phá vỡ mối quan hệ "hòa hợp" hơi ấm lên chút ít giữa họ và nhân giới những năm gần đây.
Đầu ngón tay Lạc Minh Thù gõ gõ thái dương của mình, tình tiết vừa xảy ra kéo động ký ức của nàng, nàng nhớ lại đoạn miêu tả về phần này trong nguyên tác, trong nguyên tác nàng không chủ động đến yêu vực, mà là chưởng môn giao nhiệm vụ này cho nàng.
Nàng cảm thấy sách viết càng lúc càng vô lý, Phong Độ không thể nào giao thêm nhiệm vụ cho nàng, trừ khi Phong Độ không muốn thu nhập của Ngự Linh tông năm sau nữa.
Nội dung nguyên tác được xác định là giả, Lạc Minh Thù đưa ra phán đoán, nhưng nàng vẫn phải làm những việc mà ác độc nữ phối nên làm.
Nàng từ biệt chưởng môn Phong Độ, tự mình trở về Thủy Khê Giản, vừa bước vào cửa, liền cảm ứng được giao diện linh võng của mình bắt đầu nhấp nháy.
Lạc Minh Thù mở linh võng, quả nhiên nhận được vô số tin nhắn trả lời từ tu sĩ ẩn danh, hắn trả lời Lạc Minh Thù rất nhiều dấu chấm không có ý nghĩa gì, dùng phương pháp này để thể hiện thần niệm mạnh mẽ của mình, mà trong vô số "..." đó, Lạc Minh Thù phát hiện đối phương còn xen vào hai câu nói.
"Nước đào... mua ở đâu?"
"Còn có... trái... chu."
Những từ này được giấu riêng rẽ trong nhiều tin nhắn, điều này cho thấy tu sĩ ẩn danh rõ ràng tự mình muốn ăn, nhưng không tiện thừa nhận, chỉ có thể hỏi ra một cách ám chỉ như vậy.
Lạc Minh Thù có thể nói cho hắn biết không? Tuyệt đối không thể.
Nàng cảm thấy mình đã chiến thắng về mặt tinh thần, vì vậy cô vui vẻ dùng thần niệm đánh chữ trả lời đối phương.
[Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn rất dễ bị lừa: Tiểu thư ta thích ăn gì ăn nấy, mỗi ngày đổi một món, ba trăm sáu mươi lăm ngày không trùng món nào, ghen tị không?]
[Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn rất dễ bị lừa: Chuyển tiền cho ta, năm trăm vạn linh thạch, tôi lập tức nói cho huynh biết mua ở đâu.]
Lạc Minh Thù chỉ nói khoác thôi, dù sao không phải mọi tu sĩ đều giàu có như nàng.
Kết quả nàng vừa bước vào cửa Thủy Khê Giản, Linh Võng lại bật ra một tin nhắn, trong Tứ Phương Thủy Kính các tu sĩ có thể trò chuyện một đối một, điều kiện tiên quyết là thần niệm của hai bên phải kết nối qua Linh Võng trước.
Nói đơn giản là phải kết bạn trước.
[Tu sĩ ẩn danh xin kết nối thần niệm với bạn.] Tin nhắn này xuất hiện trên giao diện Linh Võng của Lạc Minh Thù.