Khẩu Nghiệp Coi Chừng Bị Quánh

Chương 8: Cờ thưởng

Khi Lạc Minh Thù nhặt nàng ấy từ dưới núi về, chủ nhân ban đầu của Thủy Khê Giản là Liễu Hồng Dĩnh đã hôn mê bất tỉnh, cho nên A Phát cũng không tiện nói Liễu Hồng Dĩnh là sư phụ của mình.

"Cũng được." Lý do Lạc Minh Thù chậm chạp không rời khỏi Ngự Linh Tông để tìm kiếm nguyên nhân mất trí nhớ là vì Liễu Hồng Dĩnh vẫn còn hôn mê, nàng không hoàn toàn tin tưởng những người trong Ngự Linh Tông.

Nếu A Phát có năng lực trông coi, nàng rời đi tìm kiếm manh mối cũng không phải là không được, Lạc Minh Thù suy nghĩ một chút, vẫn là đồng ý.

Bởi vì chuyện bị kẹt ở Nguyên Anh không thể đột phá, nàng đã bị người ta chế giễu vô số lần, trước mặt nàng thì không ai dám nói, nhưng sau lưng thì không biết bọn họ gièm pha thế nào.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, Lạc Minh Thù hôm nay bị tu sĩ ẩn danh kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nàng rất muốn trở nên mạnh mẽ rồi đánh bại đối phương trên Thủy Kính Tứ Phương.

Còn về chuyện của Lục Dao Dao không lâu trước đó, nàng sớm đã quên ra sau đầu, Lạc Minh Thù vốn đã cảm thấy ký ức của mình mơ hồ rất kỳ lạ, trong lúc mơ mộng lại xuất hiện thêm một đoạn ký ức, là thật hay giả còn chưa biết, nàng không thể hoàn toàn tin tưởng. Dù sao có hay không có cuốn sách kia, nàng vẫn là nàng, chỉ là những người đã đắc tội nàng trong sách có thể sẽ rất xui xẻo.

Nhưng mà, ngày hôm sau lại có người chạm vào cấm chế của Thủy Khê Giản, đánh thức Lạc Minh Thù dậy.

"Làm gì vậy, còn không cho mỹ nữ ngủ để giữ gìn nhan sắc nữa sao?" Lạc Minh Thù càu nhàu đi mở cấm chế.

Vừa mở cấm chế của Thủy Khê Giản, liền có mấy vị tu sĩ chia làm hai hàng trái phải xông vào, người dẫn đầu tay cầm cờ thưởng sáng lấp lánh - chữ viết trên đó được phủ một lớp bột vàng và pha lê không rõ là chất liệu gì, dưới ánh mặt trời phản chiếu rất chói mắt.

Lạc Minh Thù rất thích phong cách nhà giàu mới nổi này, nàng còn chưa kịp hoàn hồn, bên tai đã đồng thời vang lên hai tiếng chúc mừng tràn đầy nguyên khí.

"Chúc mừng Lạc sư tỷ."

"Chúc mừng Lạc sư tỷ."

"Chưởng môn phát cờ thưởng cho tỷ kìa."

"Bởi vì Lạc sư tỷ nhiệt tình giúp đỡ mọi người."

Lạc Minh Thù nhiệt tình giúp đỡ mọi người: "?"

Nàng nhìn chữ viết lớn trên cờ thưởng.

"Lạc Minh Thù tình thâm nghĩa trọng, đại nghĩa quên mình cứu đồng môn - Là tấm gương sáng cho chúng ta noi theo."

Khuôn mặt Lạc Minh Thù lập tức đỏ bừng, ôi chao... Cái này... Thật ngại quá đi.

Lạc Minh Thù từ trước đến nay đều ăn mềm không ăn cứng, ban đầu nàng không định thật lòng giúp Lục Dao Dao lần theo thần thức của Ngụy Thanh, nhưng lá cờ thưởng này được ban xuống thì lại khác, nàng rất thích cách thức trao thưởng phô trương như vậy.

"Quá khen quá khen." Lạc Minh Thù hào phóng nhận lấy lá cờ thưởng.

"Lạc sư tỷ, nghe nói tỷ vậy mà lại không công giúp đỡ Phù Vân Phong tìm kiếm đệ tử mất tích, chưởng môn rất cảm động, vì vậy mới ban tặng cờ thưởng." Vị đệ tử bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

"Nàng ta quá nghèo, ba vạn linh thạch cũng không bỏ ra nổi, ta coi như là giúp đỡ người nghèo vậy." Lạc Minh Thù dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ trên cờ thưởng, vô cùng hài lòng.

"Lạc sư tỷ người đẹp tâm thiện." Tiểu đệ tử do chưởng môn phái đến khen ngợi.

Lạc Minh Thù biết hắn ta không phải thật tâm thật ý, nhưng nàng thích kiểu khen ngợi giả dối này, nàng từ trong túi càn khôn móc ra một ít linh thạch, chia cho mọi người, "Lần đầu tiên nhận được cờ thưởng, đây là hồng bao cho các ngươi."

Mấy vị đệ tử vui vẻ rời đi, Lạc Minh Thù vui vẻ ôm cờ thưởng trở về, A Phát cũng tiến lại gần xem: "Ồ, là cờ thưởng."

"Đẹp không?" Lạc Minh Thù treo thưởng ngay chính giữa phòng, "May nhờ Lục Dao Dao đến tìm ta, nếu không ta đã không có cơ hội nhận được thưởng này rồi."

"Sư tỷ không thích nàng ta sao?" A Phát cảm thấy khó hiểu, "Ngày thường đồng môn đến mượn một vài món pháp bảo nhỏ, khi sư tỷ vui vẻ cũng không hỏi lý do liền cho mượn, nhiều nhất là thu chút phí, Lục Dao Dao này tuy có ngốc nghếch một chút, không được lòng người khác, nhưng cảm giác sư tỷ có chút khúc mắc với nàng ta."

A Phát vỗ vai Lạc Minh Thù: "Không sao đâu, nếu sư tỷ không thích, muội sẽ nghĩ cách thay tỷ đánh nàng ta."

"Quả thật là có chút khúc mắc." Lạc Minh Thù dùng tay vuốt ve tua rua trên lá cờ do chưởng môn ban tặng, thản nhiên nói: "Nếu ta trực tiếp cho mượn, người khác sẽ gán công lao lên đầu nàng ta mất, dù sao nàng ta vì sư huynh của mình, vậy mà dám cả gan đến cầu xin ta."

"Nếu ta làm khó nàng ta, đến lúc đó chưởng môn cũng sẽ ra mặt, ta ngược lại sẽ mang tiếng bạc tình bạc nghĩa." Lạc Minh Thù lẩm bẩm, "Tuy ta không quan tâm đến hư danh, nhưng lá cờ thưởng này chắc chắn là không có rồi."