Khẩu Nghiệp Coi Chừng Bị Quánh

Chương 1: Giả vờ té ngã

Lạc Minh Thù là bị quyển sách kia chọc tức tới tỉnh, nàng mở mắt ra, nhìn bức màn màu nước và viên ngọc sáng lấp lánh màu xanh lam treo trên đầu, trực tiếp nghiêng người ngồi dậy, nện hai quyền xuống vạc giường.

Trong mơ nàng đọc một quyển sách, nàng nhìn thấy mình cao quý, tao nhã, xinh đẹp, đáng yêu vậy mà lại không phải là nữ chính, mà là nữ phụ độc ác khắp nơi đối đầu với nữ chính Lục Dao Dao, suốt ngày trào phúng nữ chủ, dùng các loại mưu kế ác độc hãm hại nữ chủ.

Trong sách có miêu tả, nàng ghen ghét với mỹ mạo thanh lệ xuất trần của Lục Dao Dao là bởi vì nàng quá thô tục. Nàng còn muốn cướp lấy linh căn lưu ly được ông trời ưu ái của Lục Dao Dao, ở cuối sách, nàng còn hợp tác với Ma Tôn của Ma Vực, hòng cướp đi linh căn của nữ chủ, nhưng nàng bị Ma Tôn lợi dụng, khiến mình mất đi linh căn, bị ném đến ngục tối hiểm ác tự sinh tự diệt.

Lạc Minh Thù xem xong cốt truyện thì xé luôn quyển sách, nói nàng là nữ phụ ác độc còn có thể, bởi vì nàng chính là người như vậy, việc này thật không có sai. Nhưng nàng sẽ không có khả năng hợp tác với Ma Tôn rác rưởi nào đó đâu.

Ngoài một chút thông tin sai lệch này, thì nàng cảm thấy quyển sách kia viết rất tốt, khắc họa hình tượng của nàng thật sự rất chân thật, cho nên nàng xem đến cuối cùng mới nổi điên xé sách.

–Tuy nhiên, Lạc Minh Thù căn bản không nghĩ tới chuyện sẽ thay đổi nội dung cuốn sách triệt để, tẩy trắng mình thành một tiểu bạch hoa yếu đuối.

Nàng định làm tất cả những việc mà nữ phụ độc ác nên làm, cuối cùng còn tìm cơ hội để đấm hai quyền lên mặt tên Ma Tôn đã dám lợi dụng nàng.

Lạc Minh Thù nhảy xuống giường, ngọc bích lấp lánh ở bên giường va chạm vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh, nàng ngước mắt nhìn căn phòng của mình, căn phòng tràn ngập ánh sáng rực rỡ, ánh nắng ban mai chiếu rọi rực rỡ từng bảo vật tinh xảo được sắp xếp bên trong, còn nàng chỉ ngồi giữa một đống bảo vật xa hoa.

Nàng hít mũi một cái, cảm thấy thật là đau lòng, nàng không tin sau này nàng sẽ bị ném đến ngục tối lạnh như băng, vứt bỏ những bảo vật mà nàng vất vả lắm mới tích góp được.

Lạc Minh Thù đi đến trước bàn trang điểm, lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một tiểu cô nương có dung mạo thanh tú đi đến.

“A Phát”. Lạc Minh Thù gọi nàng ấy, ngữ khí vô cùng đau đớn.

A Phát bước tới, thấy Lạc Minh Thù ngồi ở trước gương, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa xuống eo, dung mạo của nàng thoạt nhìn đã khiến người ta phải kinh ngạc, vô cùng xinh đẹp, môi không tô mà đỏ, mắt phượng nhếch lên, cao quý tao nhã, hàng mi dài cong vυ't khi cụp xuống dường như đã làm dịu đi vẻ hung hãn dường như bất cứ lúc nào cũng có thể gϊếŧ chết người ta bằng vẻ đẹp của nàng.

“Sư tỷ, làm sao vậy?” A Phát dựa vào chiếc ghế dựa của Lạc Minh Thù cắn hạt dưa, vừa cắn vừa hỏi.

Lạc Minh Thù quay đầu lại, nhìn chằm chằm A Phát, ánh mắt u oán, A Phát là sư muội đồng môn của nàng, nhập môn đã mấy chục năm, ở trong nguyên tác miêu tả, A Phát chính là chó săn trung thành số 1 của nữ phụ ác độc là nàng, am hiểu nhất chính là giúp nàng hãm hại người khác.

Nàng nhăn nhăn mũi, làm ra cử chỉ ngây thơ, vẫy vẫy tay với A Phát: “A Phát, muội có từng nghe qua quyển sách này không?”

A Phát phun ra vỏ hạt dưa trong miệng ra, tự tin nói: “Sư tỷ, muội đã đọc qua đủ loại sách, thoại bản vỉa hè ở ngoài Ngự Linh Tông muội cũng đã đoc hết, tỷ nói cuốn nào.”

“Lạnh…sư huynh lạnh lùng sủng ta trong lòng bàn tay, sư muội xinh đẹp muội đừng trốn”. Lạc Minh Thù bắt đầu lắp bắp, cảm thấy mình đọc ra tên cuốn sách này cũng nổi cả da gà.

“Nghe là biết khẩu vị của sư tỷ.” A Phát mím môi nói, “Nhưng muội chưa bao giờ xem quyển sách này.”

“Lục Dao Dao.” Lạc Minh Thù nói ra cái tên này, “Có phải là tiểu đồ đệ Phục Vân phong thu nhận hai năm trước hay không, hiên tại có lẽ là … tu vi Kim Đan?”

“Sư tỷ trí nhớ thật tốt.” A Phát khen nói. “Đúng là có như vậy.”

Lạc Minh Thù trước tiên muốn tìm người đi đánh nàng ta một trận, nhưng nàng suy nghĩ trước tiên phải tìm một lí do đã, nữ chủ trong quyển sách kia tên Lục Dao Dao, trong cuốn sách đó nói là nàng yêu thầm cái tên sư huynh thúi đó, cho nên mỗi ngày mới đối đầu với nàng ta.

Nàng làm sao có thể yêu thầm cái tên sư huynh thúi đó được chứ? Lạc Minh Thù cảm thấy quá đáng, nàng phải nghĩ biện pháp tìm người đi đánh cái tên sư huynh đáng ghét đó một trận trước đi, gϊếŧ chết tai họa từ trong trứng nước đã rồi tính tiếp.

“Nàng còn có một sư huynh tên là gì ấy nhỉ … ôi ta nhớ không ra tên của nam nhân thúi đó, muội tìm người đi đánh toàn bộ nam đệ tử của Phục Vân Phong đi, ta cho linh thạch.” Lạc Minh Thù đứng trước gương, lấy trâm cài tóc trên bàn trang điểm rồi cài lên tóc mai.

“Việc này…Việc này có phải hơi quá đáng không sư tỷ?!” A Phát khϊếp sợ, “Chúng ta phải tìm được lý do đã.”

“Vậy muội đợt lát nữa đi đến dưới đỉnh núi của bọn họ rồi giả vờ té ngã.” Lạc Minh Thù bắt đầu bày mưu tính kế, “Sau đó nói là bọn họ đẩy, sau đó ta có thể mượn danh nghĩa báo thù cho muội bắt đầu động thủ.”