Câu tạm biệt này Ninh Ninh học được từ hai chị y tá, thấy thú vị nên vừa nghe là đã nhớ.
Dì Trịnh kinh ngạc, vội vàng đi tới, “Cô chủ Ninh Ninh đi đâu thế?”
Ninh Ninh ngẩng đầu lên, trên gương mặt nhỏ trắng nõn đầy kiên quyết, cất giọng lanh lảnh đáp, “Cháu ra ngoài tìm người tham gia chương trình với cháu!”
“…”
Câu nói của đứa bé khiến người ta dở khóc dở cười.
Trợ lý Lý thầm cười trộm. Hóa ra nhìn cô bé này có vẻ ngoan nhưng rất giàu tinh thần mạo hiểm! Không hổ là con của ông lớn, là nhân trung long phượng trong tương lai!
Lăng Tiêu Hàn giận dữ, anh đứng dậy đi tới bên cạnh Ninh Ninh, vốn dĩ anh đã ca, toát ra khí chất bá đạo khϊếp người, thường ngày trợ lý Lý đi theo anh làm việc mà còn có lúc hoảng sợ, huống chi là một đứa bé mới bốn tuổi?
Không ngoài dự đoán, Ninh Ninh lùi lại, nuốt nước bọt căng thẳng.
Lăng Tiêu Hàn hỏi, “Chương trình này cần có một người ba dẫn con mình đi tham gia, cháu định tìm ai?”
Ninh Ninh chớp chớp mắt, “Hôm đó có một chú nói là chú ấy có thể tìm ba giúp cháu.”
“…” Lăng Tiêu Hàn hậm hực nhướng mày, “Ai nói?”
Ninh Ninh nghiêng đầu, “Cháu nghe một chị gọi chú ấy là đạo diễn.”
Lòng Lý Trạch âm thầm thắp nếp cho đạo diễn.
Tốt rồi, hôm nay người thất nghiệp không phải cậu ta mà là đạo diễn.
Câu nói ngây thơ vô tội của con nít làm cho Lăng Tiêu Hàn dở khóc dở cười, nhưng anh vẫn nghiêm mặt, “Không có chuyện đó đâu, ông ta sẽ không tìm ba giúp cháu đâu.”
Có cho tiền ông ta cũng không dám.
Ninh Ninh không hiểu mấy, cô bé túm lấy hình con voi bay trên áo, bĩu môi nói, “Vậy thì Ninh Ninh tự đi tìm, thế giới này to như thế, chắc chắn cháu có thể tìm được ba mới.”
Lý Trạch, “…”
Suýt thì cậu ta không nhịn cười được!
Cô bé này không chỉ có tinh thần mạo hiểm, mà còn là chiến binh!
Thật là hiếu thảo… ba mình không nghe lời thì tìm người ba mới?
Cô bé nghiêm túc quay đầu cố ý không nhìn Lăng Tiêu Hàn, nhìn gương mặt nhỏ rất là quật cường.
Tuy lùn nhưng khí thế không thể thua.
Lăng Tiêu Hàn chưa từng giao tiếp với con nít, anh thật sự không hiểu, hôm qua cô bé còn hào hứng bám lấy anh, gọi anh là phụ thân, ôm anh không chịu buông tay. Sao bây giờ lại quay ngoắt 180 độ, hở chút là đời bỏ nhà đi tìm ba khác?
Mấy đứa bé ở thời này thích chống đối đến vậy sao?
Gò má của Ninh Ninh bụ bẫm, cô bé nghiêng đầu, hai má phình lên như má bánh bao, không khác gì nhân vật hoạt hình.
Chắc là đầu óc Lăng Tiêu Hàn cũng bị nước vào, anh vươn tay khẽ véo mặt cô bé, nghiêm túc nói, “Cháu không được quậy phá.”
Bị véo mặt, Ninh Ninh hoang mang ngẩn người, cô bé quay đầu ngơ ngác nhìn chăm chú vào Lăng Tiêu Hàn.
Người này véo mặt mình sao?
Nhưng… ngay cả phụ thân còn chưa làm thế!
Tuy không tổn thương gì mấy nhưng lại mang tính sỉ nhục cao.
Lăng Tiêu Hàn hắng giọng, buông tay như không có chuyện gì xảy ra.
Lần đầu tiên anh véo gò má con nít, vốn là không có cảm giác gì, nhưng lại bị cô nhóc nhìn chằm chằm với ánh mắt lên án, như thể anh mang tội ác tày trời. Hệ thống có thể cảm giác được cảm xúc của Ninh Ninh, giờ phút này, lòng cô bé đang sục sôi, cuộn trào, như chịu nỗi tủi thân lớn lao.
Hệ thống lẳng lặng im miệng.
Nói thật, tuy là cô bé không làm theo lời nó nói, còn bỏ nhà trốn đi, hơn xa những gì nó nghĩ là cô bé làm được.
Tiếp theo phải khóc, phải lăn lộn, lấy sức bình sinh của nhi đồng, ăn vạ long trời lở đất!
Ninh Ninh bị véo mặt tức giận phồng má như cá nóc, quát lên bằng chất giọng non nớt, “To gan! Dám véo mặt bổn công chúa, chú đáng tội gì?!”
Có rất nhiều cung nữ xung quanh Ninh Ninh, dù phụ thân không yêu thương thì cô bé cũng là đứa trẻ cao quý nhất trong cung, tuy trông có vẻ ngoan nhưng thật ra cũng rất tự trọng, kiêu ngạo.