Bé Con Đi Lạc Trở Nên Nổi Tiếng Ở Show Thiếu Nhi

Chương 4

[Hãy bước vào sân, nói lớn với các bác sĩ và y tá đến thăm khám từ thiện câu sau đây.

[Bổn công chúa muốn ăn kem, nhanh mua cho ta!]

Ninh Ninh: "...”

Thật khó khăn nha, cho tới bây giờ cô bé cũng chưa từng nói những lời như vậy.

Cảm thấy có chút ngốc nghếch, Ninh Ninh bối rối gãi đầu, thật là xấu hổ.

Lúc này, cô nhìn thấy màn trắng trên giường.

Cô bé thông minh nghĩ ra một cách, đúng rồi! Lấy màn trắng che mình lại, nói xong liền chạy về, như vậy sẽ bớt xấu hổ!

Lúc này, bác sĩ Chu mang theo hai y tá Tiểu Lưu và Tiểu Dương đi vào trạm cứu trợ.

Hôm nay trời nắng đẹp, nhưng sắc mặt của ba người không mấy vui vẻ.

Không phải họ ghét bỏ việc khám bệnh cho người vô gia cư, chỉ là mỗi lần đến đây, nhìn thấy những người ăn mặc rách rưới, không đủ ăn, bệnh tật không có tiền đi khám, chỉ có thể âm thầm chịu đựng, tâm trạng không khỏi nặng nề.

Đặc biệt là một số trẻ em ở đây.

Trẻ con nhà bình thường, hoạt bát, hiếu động, sạch sẽ, ngây thơ rực rỡ.

Trẻ con ở đây, gầy yếu, sợ sệt, có đứa còn nói không rõ, đến cả tên mình cũng không biết.

Nhìn không nổi, nhưng cũng không có cách giúp đỡ.

Nơi này tựa như một đầm nước đọng, ánh nắng không thể xuyên qua, cũng không thấy được hy vọng.

Bỗng nhiên, một hình bóng trắng trẻo nhỏ bé từ trong tòa nhà chạy ra, dừng lại trước mặt họ.

Ba người hai mặt nhìn nhau, đây là cái gì? Ma nhỏ tí hon sao?

Ninh Ninh chạy quá nhanh, vốn dĩ cô chỉ phủ màn lên đầu, kết quả màn rơi xuống, bao lấy cả người cô ta, cô ta đi vòng quanh vài vòng, vẫn không thể cứu mình ra.

Cô bé lắp bắp nói: "Bản, bản công chúa muốn ăn, ăn kem, mau mua, mua cho ta!”

Lúc này, cô rốt cục cũng vén được màn lên, lộ ra khuôn mặt tinh xảo đáng yêu.

Cô chạy quá nhanh, còn đang thở hổn hển.

Dù mấy ngày không rửa mặt, có chút dơ dáy, hai y tá vẫn nhìn mà mắt sáng lên, như nhìn thấy một viên ngọc quý bị phủ bụi.

Whoa! Đây là cô bé đáng yêu chạy tới từ đâu, trái tim dì cũng sắp tan chảy rồi!

Tiểu Lưu ngồi xổm xuống, khẽ véo má trái của cô: "Bạn nhỏ đang chơi đùa sao?”

Tiểu Dương nhéo má phải cô: "Còn biết cầm màn làm khăn che đầu? Thông minh quá.”

Tâm trạng họ trở nên nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm nhận được ánh nắng và sức sống tại nơi này, ấm áp vô cùng.

[Giá trị cảm xúc +15.]

[Bác sĩ và y tá cảm thấy cậu rất đáng yêu, bọn họ vô cùng thích cậu.]

Hệ thống không nói nên lời.

Cô bé ngốc nghếch ngây thơ này thật sự không hiểu làm tiểu tinh nghịch là gì, nó cảm thấy vẫn cần giải thích thêm một chút.