Huyễn Phượng Khúc

Chương 29

Chương 29: Thực xin lỗi
Nhìn Quân Phi bộ dáng quẫn bách, Tô Thiếu Vân không khỏi cười khẽ ra tiếng.

Nghe được tiếng cười của hắn, Triệu Duy Chi đang ở phê tấu chương ngẩng đầu, kỳ quái hướng bọn họ liếc mắt một cái.

Thoáng nhìn trúng ánh mắt Triệu Duy Chi, Quân Phi mặt càng đỏ hơn, đầu cũng cúi càng thấp.

Tô Thiếu Vân kéo hắn ngồi xuống tháp, chờ hắn phục hồi tinh thần lại mới hỏi:“Ngươi là người hầu trong cung sao?”

Quân Phi lắc lắc đầu, tựa hồ nhớ tới cái gì, lại gật gật đầu.

Đối với phản ứng của hắn, Tô Thiếu Vân trong lòng cảm thấy kỳ quái, suy nghĩ một chút, hỏi sang chuyện khác:“Ngươi có việc tìm ta sao?”

“Không có a.” Quân Phi theo bản năng trả lời.

“Vậy ngươi vì sao lại tiến vào?”

“Này?……” Quân Phi nói quanh co, không biết như thế nào trả lời.

“Ngươi có chuyện khó nói?” Tô Thiếu Vân thử hỏi.

Quân Phi lắc đầu,“Cũng không là cái gì khó nói.”

“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết nguyên nhân ngươi vào đây sao?”

Quân Phi liếc nhìn Tô Thiếu Vân, cúi đầu, nhỏ giọng nói:“Ta nghe nhóm nô bộc nói, Hoàng Thượng mang về một tuyệt thế mỹ nhân, nhất thời tò mò, cho nên liền vụиɠ ŧяộʍ chạy vào xem một chút mà thôi.”

“Nga.”

Quân Phi ngẩng đầu, nhìn Tô Thiếu Vân nói:“Bọn nô bộc nói thật không sai, ngươi rất đẹp.”

Tô Thiếu Vân mỉm cười,“Phải không?”

“Ân,” Quân Phi gật gật đầu, có chút cô đơn liếc thoáng Triệu Duy Chi, sau đó mới nói:“Trách không được Hoàng Thượng mỗi ngày đều thích ở tại chỗ này, nếu là ta, ta khả năng cũng sẽ làm như vậy .”

Nhìn Quân Phi có chút u sầu, lại nhìn Triệu Duy Chi ở bên kia đang phê duyệt tấu chương, Tô Thiếu Vân ẩn ẩn cảm thấy bọn họ trong lúc đó tựa hồ có một loại cảm tình vi diệu.

Đối với người ngay thẳng như Quân Phi, Tô Thiếu Vân có thể khẳng định: hắn thích Triệu Duy Chi. Dù sao hắn đối Triệu Duy Chi yêu say đắm thật quá rõ ràng, nhưng Triệu Duy Chi có phải hay không cũng đối Quân Phi có tình ý, nhiều hay ít? Tô Thiếu Vân cũng không xác định, nhưng qua việc Triệu Duy Chi chấp thuận Quân Phi ở lại trong điện bồi chính mình có thể thấy, có lẽ hắn cũng không phải là không có cảm tình đối Quân Phi đi?

Nghĩ đến đây, Tô Thiếu Vân không khỏi nhớ tới Đường Việt Phong, không biết hắn hiện tại đang làm những gì? Có còn vì mình đánh ngất hắn mà buồn bực đâu? Vẫn là đang suy nghĩ biện pháp cứu mình?

Ai! Tô Thiếu Vân thở dài.

“Ngươi không vui sao?” Quân Phi quan tâm hỏi.

Hắn biết Triệu Duy Chi thích Tô Thiếu Vân, trước khi không nhìn đến Tô Thiếu Vân, trong lòng hắn có chút hận Tô Thiếu Vân, cảm thấy hắn đoạt đi sự chú ý của Triệu Duy Chi, nhưng là sau khi thấy Tô Thiếu Vân, hắn lại không có cách nào sinh khí với một người ôn nhu xinh đẹp như Tô Thiếu Vân, người như vậy, lại có ai có thể cáu giận hắn đâu?

Tô Thiếu Vân lắc lắc đầu,“Ta nghĩ đến người yêu của ta, không biết hắn khả năng còn tại giận ta hay không.”

“Người như ngươi như thế nào sẽ có người có thể giận ngươi đâu?” Quân Phi bật thốt lên nói.

Tô Thiếu Vân nở nụ cười, không trả lời.

Quân Phi tựa hồ nhớ tới cái gì, có điểm chần chờ hỏi:“Ngươi vừa rồi nói ngươi nhớ người yêu, ngươi không thích Hoàng Thượng sao?”

Tô Thiếu Vân gật gật đầu.

“Vì cái gì? Hoàng Thượng không tốt sao?” Quân Phi cảm thấy nghi hoặc.

“Cũng không phải nói hắn không tốt, chính là……” Tô Thiếu Vân suy nghĩ một chút mới nói:“Chính là hình như ta cũng không sai, nhưng là vì cái gì ngươi không phải thích ta, mà là thích hắn đâu?”

“Ta cũng thích ngươi a?” Quân Phi có điểm hồ đồ nói.

“Nhưng hai loại thích này không đồng dạng.” Tô Thiếu Vân giải thích

Quân Phi suy nghĩ một chút,“Hình như là như vậy.”

“Chính là như vậy, cho nên ta cũng không phải nói không thích Hoàng Thượng của ngươi, chính là ta không thương hắn.”

Quân Phi trầm mặc, tựa hồ suy nghĩ cái gì.

Tô Thiếu Vân cũng không quấy rầy hắn, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, nhìn bên ngoài dương quang sáng ngời, trong lòng hắn cảm thấy một trận thư sướиɠ, nhưng là nghĩ đến bên người Đường Việt Phong còn có Chiêu Cơ, hắn không khỏi lo lắng, xem ra phải nhanh nghĩ biện pháp rời đi Triệu quốc mới được, nhưng là như thế nào làm cách nào rời đi đâu?

Tô Thiếu Vân lâm vào trầm tư

Không còn nghe thanh âm trò chuyện của hai người, Triệu Duy Chi kỳ quái hướng bọn họ liếc mắt một cái, phát giác hai người đều ở cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, trong lòng kinh ngạc, bọn họ suy nghĩ cái gì a?

Từ ngày đó trở đi, Triệu Duy Chi cư nhiên lại ngầm đồng ý Quân Phi có thể tự do xuất nhập cung điện Tô Thiếu Vân sở trụ, đối với quyết định này của hắn, Tô Thiếu Vân cũng không cảm thấy kỳ quái, Quân Phi lại dị thường cao hứng, ngay khi có thời gian rảnh liền bỏ chạy tìm đến Tô Thiếu Vân, dần dần Tô Thiếu Vân cũng biết Quân Phi là một trong các phi tử của Triệu Duy Chi, lại có vẻ là phi tử được sủng ái.

Biết điều đó sau, Tô Thiếu Vân chỉ là có chút đăm chiêu nhìn Quân Phi mỉm cười, cười đến Quân Phi vẻ mặt phủ tầng mây đỏ, nghĩ đến hắn biết lúc trước mình vụиɠ ŧяộʍ chạy tới thấy hắn là vì chính mình ghen.

Ngày hôm nay, Quân Phi vẫn như bình thường, bất quá có chút kích động chạy tới tìm Tô Thiếu Vân. Hắn vừa mới tiến vào cửa điện, đúng lúc Triệu Duy Chi cũng tìm đến Tô Thiếu Vân, hai người cứ như vậy đứng cùng một chỗ.

“Hoàng Thượng!” Quân Phi vội vàng hành lễ, cùng Tô Thiếu Vân ở chung nhiều ngày, hắn đã muốn chậm rãi học được như thế nào

cùng Triệu Duy Chi ở chung, không hề giống như trước

cảm thấy khϊếp đảm cùng mất tự nhiên.

“Ân.” Triệu Duy Chi gật gật đầu, đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên trong điện truyền đến một tiếng thét kinh hãi.

Hai người ngẩn ngơ, sau đó không hẹn mà cùng vọt vào cung điện.

Triệu Duy Chi một bên vọt vào đại điện, một bên vội vàng hỏi:“Đã xảy ra chuyện gì?”

Trong đại điện, một gã thị tì sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, chậu nước vốn muốn cấp cho Tô Thiếu Vân rửa mặt sớm lật ngửa,

bị dọa đến mất hồn, ngay cả nói đều nói không rõ ràng lắm.

“Tô công tử…… Tô công tử hắn……” Thị tì một bên phát run, một bên lấy tay chỉ vào Tô Thiếu Vân trên giường

Triệu Duy Chi vọt tới bên giường, phát hiện Tô Thiếu Vân sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn tựa như người chết.

Hắn quá sợ hãi, vội nắm lấy tay Tô Thiếu Vân, phát giác tay hắn cơ hồ một chút độ ấm cũng không có, nếu không phải trong ngực hắn còn một chút hô hấp mỏng manh khiến ***g ngực ở phập phồng, cơ hồ có thể nói là không khác gì một xác chết.

“Nhanh lên truyền ngự y, mau!” Triệu Duy Chi hốt hoảng quát

“Vâng!”

Thị tì một bên ứng, một bên cố gắng bò dậy, bất quá vì quá mức kinh hoảng mà ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi.

Quân Phi đi theo sau thấy cảnh tượng trước mặt, vội xoay người liền thùng thùng chạy đi tìm ngự y.

Đợi cho Quân Phi dắt ngự y thở hồng hộc vọt vào cung điện, Triệu Duy Chi đã muốn gấp đến độ hoảng loạn, vừa thấy ngự y đến, không nói câu nào một tay lấy ngự y xả đến bên giường,“Mau! Mau! Xem Thiếu Vân thế nào ?”

Ngự y luống cuống tay chân thay Tô Thiếu Vân bắt mạch, phát hiện Tô Thiếu Vân mạch tượng kỳ quái, căn bản chính là chỉ có người chết mới có thể có , nhưng là hắn cũng không dám theo tình hình thực tế mà nói cho Triệu Duy Chi, vì thế vẻ mặt hắn dại ra, căn bản không biết nên nói như thế nào.

Gặp ngự y như vậy, Triệu Duy Chi một phen nắm áo hắn, quát hỏi:“Như thế nào? Thiếu Vân hắn ra sao?”

“Bẩm Hoàng Thượng, Tô công tử tựa hồ là trúng độc.” Ngự y run thanh âm nói.

“Độc? Cái gì độc?”

“Này? Thần y thuật không tinh, không biết công tử trúng độc gì?”

Triệu Duy Chi ngây người một chút, tiếp theo mắng to:“Đồ thùng cơm! Lang băm!”

“Vâng! Vâng!” Ngự y quỳ trên mặt đất một bên dập đầu, một bên nói.

Triệu Duy Chi hừ một tiếng, phân phó Quân Phi đem tất cả ngự y đều gọi tới thay Tô Thiếu Vân xem bệnh.

Kết quả hết thảy ngự y cũng không biết Tô Thiếu Vân bị bệnh gì, nhất trí đoán Tô Thiếu Vân trúng độc, nhưng là trúng độc gì thì vẫn chưa tìm ra, Triệu Duy Chi phẫn nộ cơ hồ muốn đem cả đám ngự y đều tha đi ra ngoài chém.

Các ngự y thương lượng qua đi, đành phải khai một ít dược ngăn trở độc tính lan tràn cấp Tô Thiếu Vân uống.

Bởi vì tìm không thấy nguyên nhân bệnh, tình trạng Tô Thiếu Vân càng ngày càng tệ, mặc dù có đôi lúc đặc biệt thanh tỉnh, nhưng là thời gian hôn mê chiếm đa số.

Triệu Duy Chi cẩn thận thẩm vấn qua tất cả nô bộc đã hầu hạ Tô Thiếu Vân, cũng tìm không thấy nhân vật khả nghi đã hạ độc, lúc Tô Thiếu Vân thanh tỉnh cũng hỏi qua hắn đã nếm qua cái gì kỳ quái, nhưng hắn cũng nói không thấy thứ gì có khả năng

Ngày thứ ba kể từ khi Tô Thiếu Vân trúng độc, Triệu Duy Chi theo thường lệ uy tô thiếu vân uống thuốc, uống thuốc xong, một lát sau, Tô Thiếu Vân sắc mặt trắng bệch trát trát nhãn tình, tựa hồ muốn mở miệng nói chuyện, phiến môi thâm tím hé ra, nhưng lại phun ra một ngụm huyết đỏ sậm, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Triệu Duy Chi lại càng hoảng càng đau tâm, lớn tiếng kêu gọi ngự y đang ở bên ngoài hầu hạ.

Nhưng là chúng ngự y lại thúc thủ vô sách.

Quân Phi ngồi ở bên giường lo lắng nhìn mặt Tô Thiếu Vân không còn chút máu, Triệu Duy Chi đã thủ bên giường một đêm, đành phải phân phó Quân Phi cẩn thận chiếu cố Tô Thiếu Vân mới rời đi vào triều.

“Hoàng Thượng đối với ngươi thật tốt, nếu là ta có thể được đến một nửa tình yêu của hắn, cho dù bảo ta lập tức đi tìm chết ta cũng cam tâm tình nguyện.” Quân Phi làm như hâm mộ lại làm như thương cảm nói.

“Nguyên lai ngươi thật sự thích Triệu Duy Chi.” Sau lưng đột nhiên truyền tới một thanh âm lạnh lùng.

Quân Phi quá sợ hãi, quay đầu vừa thấy, nhìn đến một gã nam tử diện vô biểu tình như quỷ mỵ

đứng ngay phía sau

“Đại ca?” Quân phi nột nột nói.

“Hừ!” Tên nam tử kia hừ một tiếng,“Ngươi còn biết ta là đại ca ngươi sao?”

Quân Phi cúi đầu, không dám trả lời.

Nam tử liếc mắt một cái nhìn Tô Thiếu Vân trên giường: “Quả nhiên là mỹ nhân, trách không được Triệu Duy Chi mê luyến hắn như thế.”

Nam tử quay đầu nhìn Quân Phi,“Ta kêu ngươi làm chuyện ngươi vẫn không có làm, cho nên giải dược lần này chỉ có nửa khỏa.” Nam tử vừa nói, một bên từ trong lòng lấy ra nửa viên thuốc.

Quân Phi run run vươn tay tiếp nhận, chần chờ một chút, mới đưa viên thuốc nuốt vào.

Chờ hắn uống thuốc xong, nam tử nói tiếp:“Ngươi tốt nhất mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, bằng không ta cũng không thể bảo trụ ngươi.”

“Đại ca,” Quân phi cầu xin,“Ta……”

Nam tử nghiêm khắc nhìn hắn một cái, Quân Phi lập tức câm miệng.

Một lát sau, nam tử mới thả lỏng sắc mặt, đưa tay vuốt đầu của hắn, thấp giọng nói:“Quân Phi, ngươi phải biết rằng Triệu Duy Chi không phải là người ngươi có thể yêu, lần này nếu không có Tô Thiếu Vân, ngươi căn bản là không thể được đến giải dược.”

Quân Phi giật mình ngẩng đầu,“Đại ca, ngươi…… Ngươi, đây là ý gì?”

Nam tử trầm mặc không nói.

Quân Phi suy nghĩ một chút, tựa hồ có chút hiểu được, kinh nghi hỏi:“Tô Thiếu Vân trúng độc là ngươi hạ ?”

Nam tử vẫn trầm mặc như cũ, tỏ vẻ cam chịu.

“Vì cái gì? Đại ca?” Quân Phi kéo góc áo nam tử, khẩn cầu nói:“Đại ca, ta van cầu ngươi đem giải dược cho ta.”

“Không được!” Nam tử thấp giọng quát lớn,“Ngươi có biết hay không ta đây là vì ngươi? Không có Tô Thiếu Vân kiềm chế Triệu Duy Chi, chủ tử căn bản sẽ không đem giải dược cho ngươi.”

“Nhưng là…… Nhưng là hắn xem tánh mạng Tô Thiếu Vân còn trọng yếu hơn hắn, ta……”

“Ngươi vì cái gì đến bây giờ còn khăng khăng một mực, ngươi cùng Triệu Duy Chi căn bản là không có khả năng !” Nam tử vỗ vỗ bả vai Quân Phi, đau lòng nói.

“Ta biết, nhưng là……” Quân Phi dừng một chút, tiếp tục cầu xin:“Đại ca, xem như ta van cầu ngươi, đem giải dược……”

Hắn còn chưa nói hoàn, nam tử liền sinh khí đánh gãy hắn:“Ngươi không cần nói nữa, chờ Triệu Duy Chi rời đi Triệu quốc, chủ tử sẽ hành động .”

Nam tử vừa nói hoàn liền lắc mình theo cửa sổ nhảy ra, rất nhanh liền biến mất trong tường cung điện.

Quân Phi nhìn bóng dáng hắn, suy tư về câu nói cuối cùng kia, lại hồi đầu nhìn thoáng qua Tô Thiếu Vân trên giường, nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Sáng sớm, Triệu Duy Chi vẫn luôn ở bên cạnh Tô Thiếu Vân chợt phát hiện cơ thể hắn hơi giật nhẹ.

Triệu Duy Chi thập phần vui sướиɠ, vừa muốn vươn tay xoa gương mặt Tô Thiếu Vân.

“Khụ khụ……” Tô Thiếu Vân lại ho khan đứng lên.

Ánh mắt hắn vẫn nhắm, khụ vài cái, mày bắt đầu ninh khởi, ho khan vẫn không đình chỉ, một tiếng một tiếng dần dần dồn dập, trên trán bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh.

“Thiếu Vân? Thiếu Vân?” Triệu Duy Chi nhẹ nhàng mà kêu, thân thủ vỗ nhẹ trên lưng hắn

Tô Thiếu Vân như trước nhắm mắt lại, môi giật giật, giống như đang nói cái gì.

Triệu Duy Chi cúi đầu vừa nghe, sắc mặt bỗng nhiên trở nên thập phần khó coi, sau đó đứng dậy.

Một bên Quân Phi nhìn đến Tô Thiếu Vân vươn tay tựa hồ muốn bắt lấy cái gì, nhưng Triệu Duy Chi lại hắc nghiêm mặt xem nhẹ, vì thế hắn liền tiến lên, đem tay hắn để vào trong tay Tô Thiếu Vân.

Tô Thiếu Vân lập tức bắt lấy tay hắn, vô ý thức kêu:“Việt Phong, Việt Phong……”

Quân Phi xấu hổ vọng liếc mắt nhìn Triệu Duy Chi, hiểu được hắn vì cái gì sắc mặt khó coi như vậy

Đang lúc Quân Phi không biết làm sao, Tô Thiếu Vân chậm rãi mở to mắt, khàn khàn hoán thanh:“Quân…… Phi.”

“Ngươi tỉnh.” Quân Phi kinh hỉ nói.

Nghe được tiếng kêu của Quân Phi, Triệu Duy Chi xoay người, hắn tuy rằng chán ghét việc Tô Thiếu Vân vẫn nhớ Đường Việt Phong, nhưng thấy hắn tỉnh lại, vẫn là thập phần cao hứng .

Quân Phi đem vị trí tặng cho hắn, chính mình trạm đứng ở một bên.

“Ngươi cảm thấy như thế nào?” Triệu Duy Chi ôn nhu hỏi.

Tô Thiếu Vân nhìn hắn, không có trả lời, một lát sau mới thấp giọng nói:“Ta nghĩ…… Cầu ngươi một sự kiện.”

“Chuyện gì?”

“Có thể đưa ta hồi Thụy Phong sao?”

“Không được!” Triệu Duy Chi sinh khí nói, nếu không cố kỵ hắn suy yếu, hắn thật sự muốn đánh hắn vài cái.

“Van cầu ngươi, khụ khụ……, làm cho ta thấy Việt Phong phong lần cuối.” Tô Thiếu Vân một bên ho khan, một bên cầu xin nói.

Ngoài ý muốn trúng độc, làm thân mình Tô Thiếu Vân thập phần suy yếu, ngay cả nói chuyện cũng gian nan, hắn cảm giác được chính mình hơi thở càng ngày càng yếu, nhớ tới bản thân còn không kịp nói cho Đường Việt Phong chuyện về Chiêu Cơ chuyện, nghĩ đến hắn hiện tại tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm, hắn sẽ không thể an tâm, cho dù chính mình thật sự có cái gì bất trắc, hắn cũng muốn mau chóng báo cho Đường Việt Phong biết việc này, cho dù phải chết cũng muốn được chết bên cạnh hắn.

Triệu Duy Chi buồn bực đứng lên,“Ngươi sẽ không chết! Cũng đừng trông cậy vào việc ta sẽ đưa ngươi trở về!”

“Duy Chi, ta…… Khụ khụ……”

Nghe được Tô Thiếu Vân lần đầu tiên kêu chính mình “Duy Chi”, Triệu Duy Chi vừa vui lại thương tâm, đôi mắt đỏ lên, nói:“Ta sẽ không cho ngươi hồi Thụy Phong , sẽ không……”

Một lát sau, không có nghe thấy Tô Thiếu Vân thanh âm, cúi đầu vừa thấy, phát giác Tô Thiếu Vân không ngờ lại ngất đi.

Nhìn dung nhan như phiếm tro tàn, Triệu Duy Chi tâm loạn như ma,“Vì cái gì đến bây giờ ngươi đều nghĩ đến hắn, vì cái gì? Chẳng lẽ ta ở trong lòng ngươi một chút vị trí cũng không có sao? Đáng giận Đường Việt Phong! Ngự y! Ngự y! Nhanh lên cút cho ta tiến vào!”

Nhìn ngự y toàn thân run run, Triệu Duy Chi hung tợn nói:“Các ngươi nếu là nghĩ không ra biện pháp trị khỏi cho Thiếu Vân, ta liền đem các ngươi lăng trì xử tử! Có nghe thấy không!”

“Vâng…… Vâng! Hoàng Thượng!” Ngự y quỳ trên mặt đất run rẩy như lá diêu trong gió

“Vâng cái rắm! Các ngươi nhanh nghĩ biện pháp cho ta!” Triệu Duy Chi táo bạo nói.

Các ngự y vẻ mặt cầu xin, bọn họ căn bản không biết Tô Thiếu Vân trúng độc gì, gọi bọn hắn như thế nào trị liệu?

Một lát sau, một gã ngự y bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đi lên vài bước,“Thần nhớ có lẽ còn có một cái biện pháp có thể trị liệu Tô công tử.”

“Biện pháp gì?” Triệu Duy Chi một phen bắt được cánh tay ngự y, mừng như điên hỏi.

Ngự y một bên chịu được cơn đau trên tay truyền đến, một bên nói:“Thần nghe nói Thụy Phong có một gã thần y, y thuật của hắn xuất thần nhập hóa, có lẽ hắn có biện pháp y hảo công tử.”

“Thụy Phong?” Triệu Duy Chi trên mặt thần sắc biến đổi.

“Vâng, thần nghe nói thần y gần một năm nay đều xuất hiện ở Thụy Phong, hơn nữa nghe nói trong hoa viên hoàng gia Thụy Phong có một loại linh xà có thể hấp trăm độc, nếu là lấy y thuật hơn người của thần y, cùng linh xà, công tử độc rất khả năng có thể tiêu trừ.”

“Chẳng lẽ thật sự chỉ có đến Thụy Phong mới có thể cứu được Thiếu Vân?” Triệu Duy Chi một bên buông ra ngự y, một bên lầm bầm lầu bầu.

Ngự y âm thầm xoa xoa cánh tay đỏ bừng của chính, quỳ trên mặt đất không dám tiếp lời.

Triệu Duy Chi đi đến bên giường, nhìn chằm chằm thân thể Tô Thiếu Vân bắt đầu phù thũng, xoay người, đặt lên đôi môi đã tím tái của hắn một nụ hôn, ngữ khí ẩn chứa vô hạn đau lòng cùng giãy dụa, nói:“Thụy Phong? Ngươi nghe được sao? Chỉ cần trở lại Thụy Phong ngươi sẽ có cơ hội sinh tồn? Nhưng là trở về đến Thụy Phong, ta sẽ mất đi ngươi, ta nên làm cái gì bây giờ?”

Từ chối hồi lâu, Triệu Duy Chi mệt mỏi ngã vào ghế đặt bên giường, sau đó gọi người hầu:“Phân phó đi xuống, chuẩn bị tốt xa giá, trẫm muốn xuất hành.”

“Hoàng Thượng ngươi……” Quân Phi kêu sợ hãi,“Hoàng Thượng ngươi tính đi Thụy Phong?”

Triệu Duy Chi vỗ về hai má Tô Thiếu Vân, đau kịch liệt nhẹ gật đầu,“Trẫm không thể trơ mắt nhìn hắn cứ như vậy biến mất.”

“Nhưng là……” Quân Phi thập phần sốt ruột, đột nhiên nhớ tới đại ca lúc gần đi nói câu kia “Chờ Triệu Duy Chi rời đi Triệu quốc, chủ tử sẽ hành động .”, thân mình hắn không khỏi chấn động, chẳng lẽ……

Quân Phi kinh nghi nhìn thoáng qua ngự y còn quỳ trên mặt đất, sau đó liếc nhìn vẻ mặt hạ quyết định của Triệu Duy Chi, trong lòng vạn phần lo lắng, hắn biết Triệu Duy Chi vừa đi, Triệu quốc vô cùng có khả năng sẽ phát sinh biến loạn, nhưng là hắn không thể nói rõ, gấp đến độ khiến hắn đầu đầy mồ hôi lạnh, suy nghĩ một chút, nói:“Hoàng Thượng ngươi thân là vua của một nước, cứ như vậy tùy tiện đi Thụy Phong, nếu là bọn họ không để ngươi trở về, kia chẳng phải là……”

“Ta đã muốn cố không được nhiều như vậy .”

“Hoàng Thượng ngươi kỳ thật không cần tự mình đi……” Quân Phi vẫn đang ý đồ ngăn cản Triệu Duy Chi.

Triệu Duy Chi khoát tay áo, ý bảo hắn không cần nhiều lời, nhìn Tô Thiếu Vân tuy rằng tiều tụy nhưng dung nhan vẫn xinh đẹp như cũ, thấp giọng nói:“Nếu là không có tận mắt thấy hắn thoát ly nguy hiểm, ta lại có thể nào an tâm?”

Nhìn Triệu Duy Chi như thế thâm tình, Quân Phi trong lòng chua sót vạn phần, ngươi vì sao cứ như vậy thương hắn, vì hắn, ngươi thế nhưng……

Suy nghĩ một chút, Quân Phi nhẹ giọng nói:“Hoàng Thượng, ta muốn đi cùng người? Có thể chứ?”

Triệu Duy Chi liếc mắt nhìn hắn, gật gật đầu.

Quân Phi không khỏi rơi lệ, ngươi tuy rằng không thương ta, nhưng là ta yêu ngươi a, nếu là ta chết , ngươi có thể sẽ vì ta thương tâm?

Đường Việt Phong sau khi bị Tô Thiếu Vân đánh ngất, được Hàn Nhật, Hàn Nguyệt mang đi, tỉnh lại sau hắn tuy rằng tức giận, nhưng là hắn cũng biết dụng tâm của Tô Thiếu Vân, đồng thời biết Triệu Duy Chi cũng sẽ không làm Tô Thiếu Vân bị thương, cho nên cũng không tức giận như trong tưởng tượng của bọn Hàn Nhật, chính là bình tĩnh phân phó mau chóng chạy về Thụy Phong.

Sau khi trở lại Thụy Phong, hắn liền lập tức cùng đám người Đường Húc thương lượng nghĩ cách như thế nào cứu viện Tô Thiếu Vân, bởi vì nếu khởi binh xâm phạm Triệu quốc là rất không sáng suốt , cho nên muốn cứu viện Tô Thiếu Vân cũng chỉ có thể âm thầm tiến hành.

Ước chừng qua hơn một tháng, Đường Việt Phong đang chuẩn bị xuất phát đi Triệu quốc cứu Tô Thiếu Vân, Hàn Nhật lại bẩm báo tin Triệu Duy Chi đến Thụy Phong, hơn nữa yêu cầu thấy hắn, hiện tại đang chờ ở Nguyệt Hoa điện

Đường Việt Phong mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng là cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy , vội vàng liền xông ra ngoài.

Hắn vừa vọt vào Nguyệt Hoa điện, Triệu Duy Chi vẫn đang lo lắng,

vừa thấy đến hắn liền lớn tiếng nói:“Nhanh lên kêu ngự y!”

Đường Việt Phong đầu tiên là ngây người một chút, sau đó hắn thấy trong lòng Triệu Duy Chi là Tô Thiếu Vân mặt xám như tro tàn, cũng bất chấp cái gì , lập tức phân phó Hàn Nhật kêu ngự y.

Đường Việt Phong thật cẩn thận đem Tô Thiếu Vân đặt ở trên giường, trảo quá ngự y đang đứng ở một bên: “Mau nhìn Thiếu Vân ra sao!”

Thừa dịp ngự y bắt mạch, Đường Việt Phong quay đầu nhìn Triệu Duy Chi.

Biết hắn ở hỏi chính mình, Triệu Duy Chi ngắn gọn nói:“Thiếu Vân trúng độc!”

Nghe vậy Đường Việt Phong sắc mặt đại biến,“Trúng độc? Hắn như thế nào lại trúng độc ?”

“Ta cũng không biết, trong cung ngự y căn bản không biết hắn trúng cái gì độc? Bằng không ta cũng sẽ không đem Thiếu Vân trở về đây.”

Đường Việt Phong còn muốn nói cái gì, lúc này ngự y đã buông tay Tô Thiếu Vân.

“Như thế nào?” Đường Việt Phong lòng nóng như lửa đốt hỏi.

“Thần không…… Không biết.” Ngự y sợ hãi nói.

“Lũ ngu dốt!”

Đường Việt Phong vừa muốn chửi ầm lên, Triệu Duy Chi một bên gấp gáp:“Không cần lãng phí thời gian mắng lũ lang băm này, nhanh lên phái người đi tìm cái tên thần y gì đó cùng bắt linh xà, Thiếu Vân đã sắp không chịu được.”

Hắn mã bất đình đề tới

Thụy Phong, nửa đường độc trong người Tô Thiếu Vân bắt đầu chuyển biến xấu, đã muốn một khắc cũng không thể chờ đợi .

Đường Việt Phong cũng không nhiều lời, lập tức phân phó Hàn Nhật theo Triệu Duy Chi phân phó đi làm.

Phân phó hoàn sau, Đường Việt Phong còn muốn hỏi Triệu Duy Chi cái gì, bỗng nhiên nghe thấy Tô Thiếu Vân ở thấp giọng kêu gọi tên mình, hắn vội vàng vọt tới bên giường.

“Thiếu Vân, Thiếu Vân.” Hắn nắm chặt tay Tô Thiếu Vân, thấp giọng kêu.

Tô Thiếu Vân gian nan mở mắt, yên lặng nhìn hắn, hữu khí vô lực nói:“Thật tốt quá, ta rốt cục có thể…… Có thể nhìn đến ngươi , ta còn đã cho ta……”

Đường Việt Phong mắt đỏ lên, tay càng không ngừng run run, ách thanh âm nói:“Ta nhất định hội nghĩ biện pháp giải

độc cho ngươi , ngươi không cần lo lắng.”

Tô Thiếu Vân lắc lắc đầu,“Ta…… Ta có sự kiện…… Muốn nói cho ngươi……”

Thấy hắn nói chuyện cũng như thế vất vả, Đường Việt Phong hận không thể thay hắn chịu khổ, đau lòng nói: “Có chuyện gì, chờ hảo một chút tái nói cho ta biết, được không? Ngươi hiện tại trước nghỉ ngơi một chút.”

Tô Thiếu Vân một bên ho khan, một bên lắc lắc đầu,“Cẩn thận…… Cẩn thận…… Chiêu Cơ……”

Nói đều còn không có hoàn, nhưng lại “Oa” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, thân mình không ngừng co rút, ánh mắt nhất bế, nhất thời té xỉu đi qua.

“Thiếu Vân! Thiếu Vân! Ngươi làm sao vậy?” Đường Việt Phong điên cuồng hét lên, vang vọng trong cung điện: “Nhanh lên đi đem cái kia chết tiệt thần y tìm đến, mau!”