Chương 12: Đột biến
Không có binh quyền, Triệu Duy Tân chỉ có thể bất vi sở động, mà Triệu vương, đương nhiên là lập Triệu Duy Chi làm Thái tử, sau đó phân phó Triệu Duy Chi phụ trách việc liên minh lưỡng quốc.Ngày hôm đó, Triệu Duy Chi tự mình đến trạm dịch gặp Hàn Việt Phong
“Việt Phong, hôm nay ta tới là muốn bàn với ngươi về việc liên minh” – Triệu Duy Chi nói
“Vậy Duy Chi ngươi đối với việc này có ý kiến gì không?” – Hàn Việt Phong hỏi
“Ta đương nhiên là thập phần tán thành việc này, đối với lưỡng quốc đều có lợi, vì sao phải phản đối? Lẽ nào ngươi không tán thành?” – Triệu Duy Chi ngạc nhiên
“Ta cũng không biết phải nói như thế nào” – Hàn Việt Phong chậm rãi nói: “Đứng ở lập trường cá nhân, ta đương nhiên mong muốn lưỡng quốc liên minh, nhưng nếu điều này liên quan đến ý đồ của Đại ca ta, quả thật…”
“Ý đồ của Đại hoàng huynh ngươi?”
“Phụ hoàng có ý định truyền ngôi vị Hoàng đế cho đại ca ta, nếu là hoàng huynh kế vị, ai…việc này ta không biết có nên nói hay không?” – Hàn Việt Phong tựa như có điều khó nói
Bị thái độ của Hàn Việt Phong làm hắn khó hiểu, không nén nổi sốt ruột, vội nói: “Có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng ra”
“Vậy ta nói cho ngươi” – Hàn Việt Phong vẻ mặt quyết tâm: “Không sai, liên minh lưỡng quốc đối song phương đều có lợi, thế nhưng hoàng huynh của ta dự định lợi dụng việc này để lấy được sự tín nhiệm của các ngươi, sau đó mượn cớ nói muốn đánh nước láng giềng các ngươi là Lôi quốc, nhưng trên thực tế là khiến cho các ngươi trong lúc không phòng bị mà tiến đánh Triệu quốc, vì thế…”
Hàn Việt Phong dùng ánh mắt ‘ngươi-tự-biết’ nhìn Triệu Duy Chi
Sau khi nghe xong, Triệu Duy Chi thập phần khϊếp sợ: “Nghĩ không ra hoàng huynh ngươi lại có âm mưu như vậy, nhưng…” – Triệu Duy Chi hoài nghi nhìn Hàn Việt Phong: “…như thế không phải đối Hàn quốc các ngươi có lợi sao? Ngươi vì sao lại muốn nói cho ta?”
Hàn Việt Phong bày ra vẻ không cam lòng, nói: “Ngươi cũng biết, ta tận tâm tận lực vì Hàn quốc làm nhiều như vậy, hơn nữa ta cũng là nhi tử của phụ hoàng, nói đến công lao thì ngôi vị Hoàng đế xứng đáng là của ta, nhưng phụ hoàng lại vô cùng bất công, muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho đại ca, ngươi nói ta làm sao có thể phục? Nếu lần này âm mưu của đại ca thành công, phụ hoàng chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mà truyền ngôi vị hoàng đế cho đại ca, đó là điều ta không hề mong muốn, vì thế…”
“Nguyên lai là vậy”
Suy nghĩ một chút, Triệu Duy Chi nói: “Đa tạ ngươi đã nói cho ta, ta nhất định sẽ đem việc này nói cho phụ hoàng. Xem ra lần này liên minh đành phải gác lại, ai…, phụ hoàng vẫn mong nó sẽ thành công đâu”
Hàn Việt Phong thở dài: “Đây cũng là không có biện pháp, ta dự định ngày mai sẽ ly khai quay về Hàn quốc”
“Nhanh vậy sao?” – Triệu Duy Chi vô cùng kinh ngạc
“Ở lại đây cũng không còn việc gì để làm, ta muốn về nước để tranh thủ lôi kéo sự ủng hộ của vài vị đại thần, xem có thể hay không cải thiện cơ hội”
Sau khi Triệu Duy Chi ly khai, Hàn Việt Phong đối Tô Thiếu Vân nói: “Ta thực sự lo lắng Triệu Duy Chi sẽ không dễ dàng để chúng ta cứ như vậy mà ly khai”
“Ngươi muốn âm thầm ly khai?” – Tô Thiếu Vân hỏi
“Ân, ta dự định ngay tối nay lập tức rời đi”
“Vậy cũng tốt”
Vì vậy, Hàn Việt Phong phân phó bọn Hàn Nhật thu thập mọi thứ, chuẩn bị buổi tối ly khai Triệu quốc
Đêm đó, Hàn Việt Phong cùng mọi người lén lút ly khai trạm dịch, nhưng vừa mới ra khỏi cửa thành đã bị một đội mã quân ngăn cản. Qua ánh sáng của ngọn đuốc, người dẫn đầu không ai khác chính là Triệu Duy Chi
Thấy thế, Hàn Việt Phong chỉ có thể thở dài
“Việt Phong huynh vì sao không từ giã đã rời đi?” – Triệu Duy Chi lên tiếng hỏi: “Ta còn dự định ngày mai giúp ngươi cử hành tống biệt yến ni?”
“Đa tạ” – Hàn Việt Phong mặt không chút thay đổi, nói: “Chúng ta đều là người thông minh, cũng không cần khách sáo nhiều lời làm gì, ngươi muốn thế nào mới có thể để chúng ta ly khai?”
“Sảng khoái!” – Triệu Duy Chi cười cười: “Ngươi là Tam hoàng tử Hàn quốc, yên tâm, ta cũng sẽ không làm gì ngươi đi?”
“Không cần dài dòng!” – Hàn Việt Phong hừ lạnh, đã có chút không kiên nhẫn
Triệu duy Chi liếc mắt nhìn Tô Thiếu Vân: “Ta chỉ là muốn Tô Thiếu Vân lưu lại”
“Vì sao lại muốn công tử lưu lại?” – Tô Nguyệt tức giận, hỏi
Triệu Duy Chi cười càng thêm âm hiểm: “Công tử các ngươi có mưu lược như vậy, lưu lại hắn như hổ mọc thêm cánh, ngươi nói ta có lý do gì lại không giữ hắn lại?”
“Tiểu nhân! Uổng cho công tử đã giúp ngươi nhiều như vậy!”
Triệu Duy Chi lơ đểnh: “Ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo đối đãi công tử các ngươi”
Tô Nguyệt còn muốn nói thêm điều gì, lúc này, kẻ nãy giờ vẫn im lặng, Tô Thiếu Vân đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta trở về đi”
“Quay về đâu?” – Triệu Duy Chi ngạc nhiên
“Trở lại trạm dịch nghỉ ngơi, như vậy ngày mai mới có tinh thần để đi” – Tô Thiếu Vân ngữ khí thản nhiên, nói
“Ngươi đáp ứng lưu lại?” – Triệu Duy Chi ánh mắt mong đợi
“Ta còn có thể làm gì khác sao?” – Tô Thiếu Vân cười khổ
Triệu Duy Chi trầm mặc
Đám người Hàn Việt Phong cũng không tiếp tục để ý hắn, xoay người trở về trạm dịch
Ánh đuốc mập mờ chiếu lên khuôn mặt diện vô biểu tình của Triệu Duy Chi, không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Trạm dịch
“Có lẽ chúng ta không giúp Triệu Duy Chi, ta quả thật đã đánh giá thấp hắn” – Hàn Việt Phong trầm tư
Tô Thiếu Vân không lên tiếng
Hàn Việt Phong nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Ngươi thực sự lưu lại sao?”
“Nếu không thì phải làm thế nào đây?”
Hàn Việt Phong trầm mặc
“Không cần lo lắng, ngươi trước cứ về Hàn quốc đi, ta sẽ nghĩ biện pháp ly khai” – Tô Thiếu Vân thoải mái nói
Hàn Việt Phong kéo Tô Thiếu Vân vào lòng, một tay khẽ vuốt mái tóc hắn: “Đáng ra ta không nên mang ngươi đến Triệu quốc”
Tô Thiếu Vân cười khẽ: “Thế sự cũng không thể như chúng ta dự liệu”
Lặng im đã lâu, Tô Thiếu Vân trong lòng cũng đấu tranh đã lâu, rốt cục lấy hết quyết tâm,, ngẩng đầu, dùng cặp mắt trong veo, đầy sức sống yên lặng nhìn Hàn Việt Phong, nói: “Tối nay, ngươi có thể ở cùng ta không?”
Hàn Việt Phong kinh ngạc: “Ngươi nói thật sao?”
Tô Thiếu Vân hơi ngượng ngùng, khẽ gật đầu
“Vì sao?”
“Không vì sao, ta chỉ sợ sẽ quên đi ngươi, ta muốn thật sâu, thật sâu ghi khắc ngươi vào trong lòng….và mong ngươi cũng vậy”
Ly biệt mới biết tương tư khổ, đột nhiên biệt ly khiến Tô Thiếu Vân ý thức được trong lòng mình không biết từ khi nào đã yêu hắn. Hắn không hiểu tình yêu, bởi vì hắn cho tới bây giờ chưa từng yêu một ai, nhưng lại bất tri bất giác yêu một người nam tử – Hàn Việt Phong.
Thật lâu sau, Hàn Việt Phong ôm lấy Tô Thiếu Vân, đến bên giường nhẹ nhàng đặt hắn xuống,sau đó chính mình cùng thượng giường. Nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Tô Thiếu Vân, tay hắn không kềm nổi đưa lên, khẽ vén tóc hắn, cúi đầu đặt một nụ hôn lên vầng trán vừa lộ ra.
“Lần đầu tiên sẽ đau nhức, ngươi cố gắng chịu đựng một chút”
Tô Thiếu Vân cười nhẹ: “Ôn nhu một chút a, tình nhân của ta”
Bị nụ cười say lòng người của hắn mê hoặc tâm thần, Hàn Việt Phong lặng yên, cúi đầu đặt một nụ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mê người của hắn. Một tay vuốt ve chiếc cằm trắng noãn mượt mà, vùi đầu nơi vùng cổ mảnh khảnh của hắn, trên làn da trong suốt như ngọc lưu lại một dấu hồng ấn
(dấu hôn a)
Hai tay Hàn Việt Phong dần trượt xuống, giải khai vạt áo Tô Thiếu Vân, bàn tay luồn vào trong xoa nắn vùng ngực trắng nõn không tì vết của hắn
“Ngươi…cảm giác thật tốt…” – Hơi thở dần nóng lên, Hàn Việt Phong cảm nhận làn da không tì vết mềm mịn câu dẫn người bất khả tư nghị
Đối với sự đυ.ng chạm của hắn, Tô Thiếu Vân không biết nên như thế nào đáp lại, chỉ có thể tùy ý Hàn Việt Phong mang đến từng trận, từng trận nhiệt độ khiến hắn tê dại
“Hương vị trên người ngươi dường như càng ngày càng đậm” – Hàn Việt Phong cười nhẹ, vừa nói vừa tiếp tục dán đôi môi nóng bóng lên khắp cơ thể Tô Thiếu Vân, khiến hắn không nhịn được khẽ than nhẹ
Tô Thiếu Vân cảm thấy nụ hôn nồng nhiệt của Hàn Việt Phong như mang theo một dòng điện, rót vào tận trong xương tủy, cảm giác sung sướиɠ tràn ngập đại não cho đến mỗi một phần trên cơ thể
Chậm rãi, cảm giác có một thứ gì đó cực nóng lan tràn đến phần thân dưới của Tô Thiếu Vân, lại tiếp tục đi xuống, luồng vào phía đùi trong
Tô Thiếu Vân nhắm lại hai mắt, thân mình run lên, phối hợp với động tác của Hàn Việt Phong, cảm nhận sự tồn tại của hắn, lửa nóng trong cơ thể nói cho hắn biết sự liên kết chặt chẽ giữa hắn và Hàn Việt Phong
Hàn Việt Phong hôn lên cánh môi Tô Thiếu Vân, nụ hôn càng ngày càng sâu, càng ngày càng cuồng nhiệt, bởi vì hắn đau đớn bất giác chảy nước mắt, hôn hắn cho đến khi hắn dần quên đi cơn đau đớn
Theo đau đớn giảm bớt, Tô Thiếu Vân chậm rãi chuyển động thân dưới, lập tức nghe Hàn Việt Phong thở dốc.
Tô Thiếu Vân khẽ bật ra tiếng rên sung sướиɠ, thân thể càng dán chặt vào thân thể Hàn Việt Phong, phối hợp động tác càng ngày càng nhanh của hắn mà day dưa triền miên.
Rất lâu sau đó, Hàn Việt Phong ngừng thở dốc, cúi đầu nhìn Tô thiếu Vân đang nằm gọn trong lòng mình, hắn đã nặng nề chìm vào giấc ngủ từ lâu, gương mặt đỏ ửng mang theo nụ cười uể oải cùng an tâm.
Hàn Việt Phong vươn tay vòng qua thắt lưng Tô Thiếu Vân, đem thân thể mảnh khảnh của hắn lãm trụ vào lòng ngực, vùi đầu vào trong tóc hít thật sâu hương vị nhẹ nhàng của hắn.
Tô Thiếu Vân mở mắt, thấy Hàn Việt phong đang yên lặng nhìn mình
“Ngươi không ngủ?”
“Ngủ không được, cũng không muốn ngủ. Ngươi có khỏe không?” – Hàn Việt Phong ôn nhu hỏi
Thân thể có chút đau đớn, cũng có chút quái dị, nhưng Tô Thiếu Vân vẫn là gật đầu
Nhìn ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Tô Thiếu Vân khẽ nói: “Ngươi nên chuẩn bị lên đường thôi”
Hàn Việt Phong không nói gì, chỉ ôm chặt lấy hắn, sau đó gọi Hàn Nhật, Hàn Nguyệt đem dục dũng vào phòng. Sau khi bọn họ lui ra, Hàn Việt Phong cẩn thận ôm Tô Thiếu Vân vào trong dục dũng, tỉ mỉ giúp hắn rửa sạch thân thể, sau đó mặc y phục.
Tô Thiếu Vân cũng không nói gì, lẳng lặng hưởng thụ sự hầu hạ của hắn.
Hàn Việt Phong cũng tắm rửa sạch sẽ, sau khi mặc xong quần áo, ôm Tô Thiếu Vân ra gian phòng, đi tới trạm dịch bên ngoài.
Bên ngoài trạm dịch, Triệu Duy Chi đang đứng ở đó, thấy Hàn Việt Phong ôm Tô Thiếu Vân đi ra, trong mắt hiện lên một tia vô cùng kinh ngạc
Hàn Việt Phong một lần cũng không nhìn hắn, đặt Tô Thiếu Vân xuống, kêu Tô Nhật, Tô Nguyệt đến đỡ, sau đó phân phó: “Hầu hạ tốt công tử”
“Vâng, chủ tử” – Hai tỷ muội Tô Nhật, Tô Nguyệt cố nhịn xuống bi thương trong lòng, nói
Dường như hoàn toàn không thấy Triệu Duy Chi đang đứng ở một bên, Hàn Việt Phong cúi đầu, hôn thật sâu Tô Thiếu Vân, Tô Thiếu Vân khẽ thở dài, vươn hai tay ôm lấy cổ hắn
Một lúc lâu sau Hàn Việt Phong mới buông Tô Thiếu Vân, ghé vào tai hắn, thấp giọng nói: “Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp để cứu ngươi”
“Ân, đi đường cẩn thận” – Tô Thiếu Vân nói
Sau khi thật sâu nhìn hắn một lần nữa, Hàn Việt Phong lên ngựa, cũng không quay đầu lại mà phóng mã rời đi.
Hàn Nhật, Hàn Nguyệt cũng chỉ kịp nói: “Công tử bảo trọng!” sau đó vội lên ngựa đuổi theo
Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, Tô Thiếu Vân khẽ than nhẹ, quay đầu nhìn Tô Nhật, Tô Nguyệt nói: “Chúng ta cũng vào đi thôi”
Đến tận bây giờ đều bị lãng quên Triệu Duy Chi vội kéo bả vai Tô Thiếu Vân: “Ngươi đi đâu?”
“Thu thập đồ đạc đến địa ngục trần gian-Duy vương phủ” – Tô Thiếu Vân hờ hững đáp
Nghe vậy, Triệu Duy Chi buông tay ra, nhưng sau đó lại nắm cánh tay Tô Thiếu Vân
“Tam hoàng tử còn có chuyện gì?”
“Ngươi và Hàn Việt Phong là quan hệ gì?” – Triệu Duy Chi rốt cuộc nhịn không được mà hỏi
“Là quan hệ như ngươi vừa nhìn thấy”
“Các ngươi là tình nhân?”
Tô Thiếu Vân không trả lời
Nhìn Tô Thiếu Vân con mắt có nhiều thần thái, khóe miệng mang theo đạm nhiên, trên cổ mơ hồ còn lưu hồng ấn, Triệu Duy Chi chợt nghĩ, tướng mạo hắn tuy bình thường nhưng lại có điều gì đó khiến người khác rung động.
Hắn đem Tô Thiếu Vân xả tiến trong lòng, cúi đầu bên tai hắn, nói: “Ta hiện tại mới phát hiện, nguyên lai ngươi hấp dẫn người khác đến như vậy”
Tô Thiếu Vân tâm trạng chán ghét, nhưng trong giọng nói không mang một tia cảm tình: “Ngươi nếu muốn ta thật tình giúp ngươi, vậy mời tôn trọng ta”
Triệu Duy Chi nhất thời thân thể cứng đờ, Tô Thiếu Vân thừa dịp tránh khai vòng tay của hắn, cùng Tô Nguyệt, Tô Nhật đi vào trong trạm dịch.
Triệu Duy Chi đứng đờ người tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng dần biến mất: “Ta nhất định phải có được ngươi!”