Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 47

Chương 47
Lần nay, tuy Mặc Viễn Ninh

không

phải cắt bỏ dạ dày nhưng vẫn đυ.ng đến dao kéo nên thời gian nằm viện cũng lâu hơn trướcmột

chút.

Nhưng dù thế nào, Tô Quý cũng

không

có ý định rời

đi. Mỗi ngày đều ở trong phòng bệnh. Mặc dù phòng bệnh ở đây chẳng khác gì phòng ốc ở khách sạn năm sao nhưng vẫn là bệnh viện cũngkhông

thoải mái như ở nhà.

Nhưng mà Tô Quý cũng

không

để ý.



thích ăn cay bây giờ lại phải chuẩn bị những món ăn thanh đạm, tốt cho dạ dày. Mỗi ngày, cùng Mặc Viễn Ninh ăn những đồ

không

có mùi vị kia cũngkhông

cảm thấy khó chịu.

Thái độ Mặc Viễn Ninh với



cũng

không

có thay đổi gì lớn. Trái lại, sau lần đó, Trần Bách Nhạc thường đến ngồi

một

chút, haianh

em

nói

một

số chuyện vu vơ.

Bởi vì xét cho cùng, thái độ của Mặc Viễn Ninh với Trần Bách Nhạc vẫn còn thân thiện hơn với

cô. Có lần, Tô Quý sau khi tiễn Trần Bách Nhạc ra về,

nhỏ

giọng

nói

với

anh: "Em

nói

này! Có phải hai người các

anh

có gì có vấn đề

không?

anh

còn đối xử với

anh

ấy tốt hơn em đó!"

Sau

một

tuần, Mặc Viễn Ninh có thể xuống giường tự

đi

lại. Lúc này,

anh

đang

ngồi

trên

ghế salon cạnh cửa sổ xem

một

quyển sách ngoại văn, nghe



nói

vậy,

thì

cười khẽ: "Tóm lại, cho dù tôi đối xử với em như thế nào, em vẫn luôn nghĩ tôi

không

tốt!"

Chẳng qua

anh

chỉ thuận miệng

nói

nhưng Tô Quý lại cảm thấy trái tim co rút đau đợn.

hiện

tại, bọn họ trở thành như vậy chẳng qua cũng tại



khôngchịu tin tưởng

anh.



vẫn chỉ chìm đắm trong cảm nhận của bản thân. Từ trước đến giờ,



luôn hiểu lầm

anh,

không

quan tâm

anh

đang

suy nghĩ gì, bao nhiêu đau khổ.



đến bên cạnh

anh, nở nụ cười, ngồi xổm xuống, nắm chặt lấy tay

anh

đang

để

trên

tay vịn ghế.

Tay

anh

vẫn rất lạnh, khi để trong lòng bàn tay ấm nóng của

côvẫn

không

có chuyển biến nào,



ngẩng đầu,

nói

với

anh: "Viễn Ninh, em biết

anh

rất tốt với em. "

Mặc Viễn Ninh nhìn Tô Quý, vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ: "anh

biết, em luôn cảm thấy áy náy, muốn bồi thường cho

anh!"

Giọng điệu

anh

cực kỳ thản nhiên, giống như đây là

một

việc quá đỗi bình thường. Trừ lần đó ra, cũng

không

có khả năng nào khác.

Tô Quý lại nhớ đến ngày đó

anh

nói

những lời kia ‘Căn bản emkhông

yêu

anh!’.



biết

hiện

tại

nói

những lời

yêu

đương kia

thìcó chút giả tạo nhưng vẫn theo bản năng mà

nói: "không

phải, Viễn Ninh! Bởi vì em

yêu

anh

nên mới

không

nỡ để

anh

phải chịu khổ!"

nói

xong những lời này ngay cả



cũng giật mình.



mới nhận ra, bọn họ ở bên cạnh nhau 4 năm thế mà



chưa bao giờ

nóivới Mặc Viễn Ninh

một

câu "Em

yêu

anh!"

Bắt đầu là hai người sống dè dặt, sau này lại nghĩ rằng ở chung với nhau

đã

lâu,



cũng

không

nói

những lời như vậy

trên

đầu môi.

Mặc Viễn Ninh hơi giật mình, ánh mắt từ trang sách nhìn sangcô: "Tô tiểu thư?"

Trước kia, Tô Quý

không

thèm để ý

anh

gọi



như thế nào

thìgiờ phút này lại cực kỳ để ý.



ràng



vừa thổ lộ với

anh

thìanh

đã

gọi

một

tiếng ‘Tô tiểu thư’ cực kỳ xa cách khiến



cảm thấy ê ẩm, chua xót.



đã

quyết tâm cam chịu, cắn răng

nói: "Em biết, bây giờ

nóinhững lời này cũng quá muộn. Có lẽ, em lo sợ quá nhiều thứ, thức tỉnh cũng muộn nhưng

thật

sự

em

yêu

anh. . . . . . Trền đời này, ngoài

anh

ra

không

một

cai khiến em cảm thấy lo được lo mất như vậy. Cho dù phải chịu ấm ức cũng muốn cứu vãn quan hệ của chúng ta!"

Đột nhiên



thổ lộ như vậy đúng là ngoài dự liệu của Mặc Viễn Ninh. Hiếm khi

anh

sửng sốt mà nhìn



lâu như vậy.

Đến khi Tô Quý

nói

xong, ngẩng đầu nhìn ánh mắt

anh, cố gắng dùng ánh mắt của mình để

anh

cảm nhận được thành ý và quyết tâm của

cô.

anh

có chút kinh ngạc mà quay mặt

đi

chỗ khác, nghiêng đầu khụ

một

tiếng, hắng giọng: "Tô tiểu thư, có phải em cảm thấy

không

cam lòng

không?"

Tô Quý nghe

anh

nói

vậy, đoán chừng

anh

căn bản

không

tin lờicô

nói, hỏi lại: "Sao mà

không

cam lòng chứ?"

Mặc Viễn Ninh

không

nghĩ tới



có thể hỏi lại

anh

như vậy, bản thân cũng có chút xấu hổ, giải thích: "Có lẽ

không

cam lòng tôi lạnh nhạt em. Hoặc tưởng rằng, người như tôi

sẽ

không

có tư cách từ chối em. . . . . . "



ràng, trước kia,



dùng bao nhiêu cách từ hành động để hạ thấp bản thân trước mặt

anh. Bây giờ, nghe

anh

không

thèm để ý mà

nói

những lời như vậy, trái tim



ê ẩm

không

thôi, ngắt lờianh: "Em

yêu

anh

không

phải vì em cảm thấy mình cao quý hơnanh!"

Bây giờ



cảm thấy cực kỳ tủi thân. Biết rằng Mặc Viễn Ninhkhông

tin tưởng



vì bị tổn thương quá nhiều. Sau thời gian dài tổn thương chồng chất như vậy



cũng

không

có tư cách

yêucầu

anh

phải tin tưởng

cô!

không

giải thích được,

nói

tiếp chắc cũng vô dụng, Tô Quý quyết định

không

nói

thêm gì nữa, đoạt lấy quyển sách trong tay

anhđể sang

một

bên, cả người dán vào lông ngực Mặc Viễn Ninh!

Sau khi

anh

bị bệnh lần này,



vẫn rất cẩn thận trước mặt

anh, ít khi có những hành động quá tùy tiện.

Lần này, ôm thắt lưng

anh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt

anh

cũng có chút biến hóa. Bỗng nhiên Tô Quý cảm thấy bản thân nhưmột

năm rồi

không

được ‘ăn thịt’, bỗng nhiên có

một

‘bàn thịt’ ở trước mặt lại

không

biết phải làm thế nào.



nhẫn nại

một

chút nhưng rốt cuộc vẫn

không

nhẫn nại được, hơi nhướng người hôn lên khóe môi

anh! Đôi môi mỏng kia vẫn hơi tái nhợt, nên



lại hôn thêm

một

cái nữa.

Khoảng cách bọn họ rất gần cho nên Tô Quý có thể cảm nhận được lần thứ hai



hôn

anh, cả người

anh

hơn run lên

một

chút, hơi liếc mắt nhìn xuống.

Tô Quý

đã

không

làm

thì

thôi nếu làm

thì

làm đến cùng,



lại hôn đôi mắt

đang

nhìn



sững sờ. Bọn họ quá quen thuộc cơ thể nhau, cho nên dù Mặc Viễn Ninh tận lực khống chế,



cũng có thể cảm nhận được hô hấp

anh

hơi dồn dập

một

chút.

Mỹ nam ở ngay trước mắt lại chỉ có thể nhìn mà

không

được ăn. Hơn nữa, Tô đại tiểu thư vẫn luôn chuẩn mực.

Huống chi, mặc kệ tình huống như thế nào, nên trách ai hoặc trách nhiệm người nào nhiều hơn,



vẫn cảm thấy tủi thânkhông

biết phát tiết với ai. Cho nên cảm giác này càng trở nên tồi tệ hơn.

Trán Tô Quý chạm vào trán

anh, mềm giọng

nói

nhỏ: "Viễn Ninh. . . . . Đừng gọi em là Tô tiểu thư nữa! Nghe rất đau lòng!"

Kỳ

thật,



chỉ muốn thầm oán giận

một

chút. Vốn dĩ chẳng mong chờ nghe được câu trả lời của Mặc Viễn Ninh. Kết quả,một

lát sau,

anh

lại cười

nhẹ

đáp: "Nghe em gọi trợ lý Mặc hay Mặc tiên sinh cũng rất đau lòng!"

Gần đây,



cũng rất đau lòng cho

anh. Nghe Mặc Viễn Ninh

nóivậy,



lại càng cảm thấy đau lòng và áy náy hơn. Hốc mắt cũng ướt, vươn tay ôm

anh

chặt hơn

một

chút,

nhẹ

giọng

nói: "Thực xin lỗi, Viễn Ninh. . . . . Đêm đó

anh

nói

anh

cũng

sẽ

cảm thấy đau khổ nhưng em vẫn còn đối xử với

anh

như vậy!"

Chuyện Tô Quý

nói

đến là đêm hôm từ Cố gia trở về, say rượu được

anh

ôm và an ủi.

Đó cũng là lần cuối cùng

anh

dịu dàng với

cô.

anh

ôm

cô,

nhẹnhàng

thì

thầm,



còn ngủ say trong l*иg ngực

anh. Bây giờ nhớ lại, Tô Quý còn cảm thấy đêm đó ngủ rất ngon. Trong giấc mơ còn thấy mùi hương của

anh

xung quanh.

Tô Quý

nói

xong, Mặc Viễn Ninh có chút khác thường, hơi trầm mặc

một

chút.



không

hiểu lý do lại nhướng người hôn lên mặtanh.

anh

giữ lấy tay Tô Quý để



cách

anh

một

khoảng. Sau đó, nhìncô

mà mỉm cười: "Hóa ra, đêm đó em biết là tôi!"

Tô Quý gật gật đâu: "Khi đó em uống hơi say

một

chút. Nhưng lúc

anh

ôm em, em

đã

biết là

anh

rồi. Chẳng qua, em sợ mất mặt mà gọi ‘anh

Thanh Lam’. Nhưng lời đêm đó, em cũng là

nóivới

anh!"

nói

tới đây,



mới nhớ đêm đó

nói

qua

một

câu, "anh

xấu xa như vậy tại sao em vẫn

yêu

anh. . . . . " Hai má hơi đỏ lên, vội vàng

nói: "Viễn Ninh, đương nhiên em

không

nói

anh

là người xấu! Nhưng em

thật

sự

yêu

anh!"



vừa giải thích, vừa giữ chặt cánh tay

anh, hốt hoảng: "Viễn Ninh, em

thật

sự

biết đó là

anh. Nếu là người khác em

sẽ

khôngđể

hắn

ôm như vậy!"



nói

xong lại nhớ đến đêm đó khi phát

hiện

anh

đau dạ dày. Nhưng cuối cùng, ngày hôm sau vẫn giả vờ

không

biết, chẳng thèm quan tâm

anh!

Nếu



không

thèm để ý đến những thứ tự trọng

không

cần thiết kia

thì

anh

sẽ

không

bị tổn thương và có lẽ bệnh tình cũngkhông

nghiêm trọng đến mức này.

nói

đi

nói

lại, kỳ

thật



vẫn vô tình thiếu

anh

rát nhiều.

Mặc Viễn Ninh nhìn

cô, đột nhiên cười khẽ

một

tiếng. Tô Quý nhìn thấy nụ cười của

anh,

đã

cảm thấy trong đó

ẩn

chứa rất nhiều điều,

không

quá thoải mái.



còn muốn tiếp tục

nói

nhưng

anh

lại đứng lên đẩy



ra.

anhcũng

không

nhìn

cô, thậm chí

không

lấy quyển sách bị



cướpđi

kia,

đi

thẳng ra ngoài.

Tô Quý hoảng sợ, tưởng rằng

anh

quá tức giận mà

đi

ra ngoài, vội

đi

đến kéo tay

anh: "Viễn Ninh, tha thứ cho em! Em

khôngcố ý chọc giận

anh!"

anh

lại

không

chút lưu tình mà rút tay ra, quay đầu nhìn

cô, khuôn mặt tái nhợt, lạnh lùng nhìn

cô,

nói: "Tô tiểu thư lại cần tôi tha thứ sao? Mời

đi

tìm ‘anh

Thanh Lam’ của em

đi

thì

hơn!"

Bây giờ Tô Quý mới ý thức được bản thân tự chui vào tổ ong vò vẽ. Dường như Mặc Viễn Ninh

đã

quyết định buông tay tình cảm với

cô. Nhưng

sự

ghen tuông và ham muốn chiếm hữu của

anhcũng

không

ít.

Lúc trước, bọn họ nghỉ phép ở hồ nước nóng.

anh

lại

một

đấumột

trăm, uống rượu với bao nhiêu người, dời

sự

chú ý của Tô Quý từ

trên

người Cố Thanh Lam và Tô Hòa sang

anh.

Càng

không

phải

nói, lần đó Tô Quý biết





bị

anh

ôm vẫn còn

không

ngừng gọi ‘anh

Thanh Lam’.



vừa hối hận, thầm mắng bản thân ngu ngốc, lại còn giấu diếm

anh, cũng

không

dám để

anh

tức giận mà ảnh hưởng đến dạ dày, chỉ dám bước thêm

một

bước, ôm

anh

từ phía sau.

Hai tay đặt ở vị trí dạ dày, lần đầu tiên



nói

một

câu

không

có chút cốt khí nào: "Thực xin lỗi! Người đàn ông khác đâu có gì hay để xem chứ? Chẳng có cơ bụng hay cơ ngực gì cả!"

Bỗng nhiên Mặc Viễn Ninh cảm thấy hồ đồ, nhưng lại

nói

thêmmột

câu: "Em

thật

sự

muốn xem của người khác sao?"

Lúc này, Tô Quý cũng

không

ngốc nữa, lắc đầu

một

cái rồi tủ cười tủm tỉm: "không

muốn! Chỉ ngắm của Viễn Ninh nhà chúng ta mà thôi!"