Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 23

Chương 23
Như những gì

đã

nói, Tô Quý

thật

sự

đã

cố làm hết sức giúp Mặc Viễn Ninh bồi bổ cơ thể,



tỉ mỉ dặn dò nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho

anh, cơm trưa cũng đặc biệt mang đến tận công ty, buổi tối nhất định phải bắt lái xe đến đón

anh

đúng giờ về ăn cơm.

So với lúc họ chưa ly hôn,



còn chu đáo hơn.

Mặc Viễn Ninh cũng cực kỳ phối hợp, thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe và uống thuốc đều đặn.

Tô Quý

nói

sẽ

ở cạnh

anh, có đôi khi buổi tối



sẽ

ở trong phòng

anh

một

lúc, hôm nay



đến,

khôngngờ lại thấy Mặc Viễn Ninh

không

ôm laptop tiếp tục làm việc như mọi ngày mà tựa vào đầu giường đọc sách.

Tô Quý đưa vào cho Mặc Viễn Ninh

một

bát tổ yến đường phèn, tiện tay đặt ở

trên

bàn, sau đó



lên giường nằm cùng

anh, cố nhìn xem

anh

đang

đọc sách gì: “Hóa ra

anh

Mặc còn thích đọc sách, sao tôi lại

không

biết nhỉ?”

Mặc Viễn Ninh thuận tay gập sách lại, đặt lên đầu giường, nghiêng đầu cười với

cô: “Từ trước đến nay rồi.”

Tô Quý nghiêng đầu suy nghĩ, phát

hiện

hóa ra



không

hề để ý xem

anh

thích cái gì, chỉ nghĩ công việc của

anh

rất bề bộn,



tưởng rằng việc

anh

thích nhất chính là làm việc.

Nghĩ vậy



bật cười: “Hóa ra tôi chẳng hiểu gì về

anh.”

Mặc Viễn Ninh lập tức lắc đầu cười: “Vẫn

không

hiểu

thì

hơn.”

Tô Quý liếc nhìn quyển sách

anh

đặt ở đầu giường, đó là quyển “Tồn tại và thời gian”,



tốt nghiệp khoa văn, sách triết học đương nhiên cũng từng đọc qua, chỉ cười cười: “anh

Mặc thoải mái nhàn hạthật

đấy - sống để hướng tới cái chết?”

Đó là cụm từ xuất

hiện

nhiều nhất trong quyển sách này, Mặc Viễn Ninh cười cười: “anh

thích quan điểm “tương lai nằm trong tay ta” hơn.”

Tô Quý suy nghĩ rồi nở nụ cười, “Sống để hướng tới cái chết” là

một

loại thiên hướng bi quan của tồn tại, tất cả mọi tồn tại đều lấy cái chết làm điểm dừng.

“Tương lai nằm trong tay ta”

thì

tích cực hơn,

sự

sống thuộc về chính mình. Quan điểm này đối với

mộtMặc Viễn Ninh từ tầng thấp nhất của xã hội phấn đấu được như bây giờ, đương nhiên

sẽ

thích quan điểm này hơn.



nhìn quyển “Tồn tại và thời gian” kia khá cũ, mép sách bị cong rất nhiều,



biết quyển sách bản tiếng

anh

này khả năng

không

phải mua trong nước mà lúc Mặc Viễn Ninh

đi

nước ngoài

đã

mua về.

Tô Quý biết trong lý lịch giả của Mặc Viễn Ninh có

nói

anh

từng

đi

du học nước ngoài, tuy lý lịch đó là giả, nhưng kinh nghiệm

không

lừa được người. Trong thành phố H có rất nhiều người từng

đi

du học, lúc xã giao, Mặc Viễn Ninh trò chuyện với họ,

không

giống như

đang

giả vờ.

Cho nên Tô Quý biết Mặc Viễn Ninh

thật

sự

có ở nước ngoài

một

thời gian ngắn,



nhất thời cao hứng, tựa đầu

trên

vai

anh

hỏi: “Lúc

anh

ở nước ngoài có phải chịu khổ

không?”

hiện

giờ họ rất gần nhau, Tô Quý có thể cảm nhận được cơ bắp ở bả vai

anh

cứng ngắc

một

chút, sau đó trầm tĩnh lại,

anh

cười

nói: “Bất cứ du học sinh bình thường nào cũng phải chịu ít nhiều khổ sở,không

sao cả.”

“Hình như

không

giống lắm...” Tô Quý cố tình chế nhạo

anh, đem cái lý lịch giả của

anh

ra

nói: “Đại bộ phận những du học sinh có thể ra nước ngoài học, gia cảnh cũng

không

tệ,

anh

chỉ có học bổng hỗ trợ, chắc chắn phải rất khó khăn, tiền sinh hoạt ở đâu, có phải từ tiền

đi

làm thuê

không?”

Mặc Viễn Ninh thoáng trầm xuống, làm thuê...

anh

vẫn luôn làm thuê, đáng tiếc cách làm thuê

khônggiống với những du học sinh bình thường mà thôi.

Tô Quý

nói

đến đây

thật

sự

rất hào hứng, quá khứ của Mặc Viễn Ninh quá thần bí,



khó tránh khỏi có chút hiếu kỳ: “Kể

một

vài chuyện vui lúc

anh

đi

làm thuê

đi,

nói

không

chừng rất thú vị.”

Từ

nhỏ



đã

bị Tô Vĩ Học bảo vệ quá chặt,

đi

sang thành phố khác hoặc

đi

du lịch nước ngoài chưa bao giờ vượt quá

một

tuần, bên cạnh còn có

một

đống người trông giữ.

Tính tình của Tô đại tiểu thư

thật

sự

vẫn có chút trẻ con,



từng tưởng tượng

một

ngày nào đó có thểmột

mình

đi

đến

một

chân trời xa xăm nào đó, đáng tiếc

sự

thật

không

cho phép mà thôi.

Mặc Viễn Ninh nghiêng đầu nhìn bộ dạng tràn đầy chờ mong của

cô, nhịn

không

được bật cười, đưa tay lên xoa gương mặt

cô, khó khăn lục lại những chuyện trong dĩ vãng tìm

một

chuyện lý thú để kể cho

cô: “Có

một

ngày, tại Brooklyn, New York,

anh

đi

làm về, cảm thấy hơi mệt, liền mua

một

cốc cà phê đứng uống bên đường

thì

thấy bên cạnh có

một





người da đen lớn tuổi, đẩy

một

chiếc xe bán hot dog. Lúc ấy người

đi

đường rất ít,

không

đắt hàng, vì

anh

đứng cạnh nên bà ấy liền nhìn

anh.

anh

từ bé đến giờ

không

thích ăn hot dog, nhưng bà ấy nhìn

anh

lâu quá,

anh

đã

chuẩn bị bỏ tiền ra mua

một

cái rồi. Đúng lúc này, bà ấy đột nhiên

nói

với

anh, “Chàng trai, cậu có thể để mắt đến xe hàng của tôi chút

không? Tôi

đi

hút điếu thuốc.”

anh

cảm thấy rất kinh ngạc, dù sao

anh

cũng chỉ là

một

người xa lạ trùng hợp

đi

ngang qua mà thôi, bà ấy giao cả sạp hàng cho

anh, chẳng lẽ

không

sợ

anh

vứt sạp hàng ở đó bỏ chạy hoặc lấy tiền bán hàng hay sao? Vì vậy

anh

liền

nói

“Tôi

không

biết làm hot dog.”

Bà ấy bật cười ha ha, vỗ vỗ vai

anh

nói, “Thoải mái

đi,

không

sao đâu.”

Vốn chỉ là

một

chuyện rất

nhỏ, nhưng

anh

lại

nói

rất

thật

thà, Tô Quý nghe say sưa, truy hỏi

anh: “Sau đó

thì

sao?”

Mặc Viễn Ninh có chút bất đắc dĩ thở dài: “Sau đó bà ấy

thật

sự

ném cả sạp hàng đó cho

anh, buộc

mộtlon tiền xu lên

trên

chiếc xe, rồi

đi

hút thuốc.

một

tiếng đồng hồ sau, khi bà ấy trở về,

anh

trả sạp hàng lại,

nói

cho bà ấy biết

anh

đã

bán được hơn 20 cái hot dog, tất cả tiền để ở trong lon.

Bà ấy còn đắc ý

nói

sớm

đã

biết người châu Á đẹp trai hơn

một

người phụ nữ da đen, bán có

một

lúc nhiều hơn bà ấy bán cả buổi.”

Nghe đến đó, Tô Quý

không

nhịn được cười, người phụ nữ da đen này tự nhiên lại nhờ người trông quán,



ràng cố ý lừa

một

chàng trai trẻ làm việc thay mình.



vùi đầu vào hõm vai

anh

cười trộm, thuận tay sờ vào xương quai xanh dưới cổ áo

anh, thầm nghĩ quả nhiên người đàn ông này ai gặp cũng thích, đến

một

bà lão cũng

không

kiếm chế được mà lợi dụnganh.

Mặc Viễn Ninh đương nhiên

không

biết ý nghĩ xấu xa trong đầu

cô, bắt lấy cái tay

đang

lộn xộn của

cô: “không

phải em muốn nghe

anh

kể chuyện à?”

Tô Quý ngẩng đầu, biểu cảm

trên

nét mặt vẫn như thể “Tôi

đang

chăm chú nghe kể chuyện”,

nói: “Đúng vậy, sau đó

thì

sao?”

Mặc Viễn Ninh cười lắc đầu: “Sau đó bà ấy chia tiền cho

anh, nhưng

anh

từ chối.”

Tô Quý cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn: “Sao lại thế? Về sau

không

phải

anh

ngày nào cũng

đi

theo bà lão bán hàng đấy chứ?”

Mặc Viễn Ninh bật cười: “anh

còn công việc khác phải làm,

không

thể tùy tiện nghỉ việc được.”

Tô Quý suy nghĩ rồi cười: “Mở sạp bán hàng vui

thật

đấy,

không

bị ai quản lý, còn có bà lão đáng

yêunhư thế để

nói

chuyện phiếm.”

Còn có

một

số chuyện

anh

không

biết phải

nói

với



như thế nào, ví dụ như nội dung cụ thể “công việc” của

anh

ngày hôm đó, lúc đó

anh

còn cảm thấy rất mệt mỏi.

Nghiêm túc mà

nói, người nổ súng

không

thể cảm nhận được cái cảm giác bị viên đạn găm vào cơ thể, nhưng

anh

có đôi khi lại cảm nhận được

một

cách



ràng.

Loại đạn

anh

dùng, những viên đạn đó thoát ra khỏi nòng súng theo quỹ tích, tùy thuộc vào góc độ, máu tươi bắn tung tóe... Cảm giác đó trong nháy mắt vô cùng chân thực,

không

kèm gì việc cầm trong tay

một

lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào l*иg ngực người khác.

Cho nên ngày đó, vừa mới giải quyết ba người,

anh

đứng

trên

đường Brooklyn, nghe những ồn ào náo nhiệt của người xung quanh, cảm thấy linh hồn mình sắp rời khỏi xác.

Vậy mà bà lão

trên

mặt đầy nếp nhăn lại tin tưởng

anh, hơn nữa cuối cùng còn vỗ vai

anh

nói: “Vất vả cho cậu rồi, tôi biết cậu là

một

chàng trai tốt.”

Có lẽ chỉ vì

một

khắc này,

anh

đã

có ý nghĩ thoát ly tổ chức: đời người rộng dài như thế,

anh

vẫn hi vọng

một

ngày kia có thể

thật

sự

đứng dưới ánh mặt trời,

thật

sự

ngửi được mùi thơm của hương hoa.