Chương 16
Tô Quý đợi dưới tầng một lúc lâu mới thấy Mặc Viễn Ninh xuống.Lúc này đã qua giờ tan tầm, nhưng lác đác vẫn có vài nhân viên ra vào cổng công ty, nhìn thấy Mặc tổng lúc trước ngang nhiên lên xe Tô tổng, không khỏi ngoái lại xem vài lần.
Tô Quý trước sau như một không thích lái xe đỗ dưới tầng hầm để xe, ngại không khí bên trong đó quá bí, liền ỷ mình là tổng giám đốc công ty, đường đường chính chính đỗ xe ở cửa chính, nhưng bây giờ cô bắt đầu cân nhắc lần sau có lẽ tốt nhất nên ít xuất hiện đi một chút.
Cô mất kiên nhẫn nhưng nhìn thấy Mặc Viễn Ninh mở cửa xe ngồi vào bên trong, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, cô cảm thấy mình mà nổi cáu lên thì không hợp đạo lý cho lắm.
Cả đoạn đường hai người đều không nói gì, sau khi trở về nhà họ Tô, Tô Quý mới quay đầu nhìn Mặc Viễn Ninh.
Dạ dày anh vẫn còn đau, lại ngồi trên xe cả đoạn đường, hiển nhiên không ổn, mồ hôi toát ra như tắm, thấm ướt hai bên tóc mai.
Tô Quý xuống xe cùng anh, nhưng anh không đứng thẳng được, cơ thể cứng như khúc gỗ.
Đến lúc ăn cơm, trong nhà đã chuẩn bị bữa tối, chỉ có điều vì không biết Mặc Viễn Ninh cũng về nên chỉ chuẩn bị phần ăn cho một người.
Mặc Viễn Ninh đứng trong phòng khách, liền thức thời mở miệng trước nói: “Tôi đã ăn qua loa rồi, không quấy rầy nữa... Tô tổng sắp xếp tôi ở phòng nào?”
“Phòng cho khách tối hôm qua đã dọn dẹp xong, ở đó đi, cũng khá tiện.” Tô Quý thuận miệng trả lời, cô ngẩng đầu lên nhìn Mặc Viễn Ninh, không nói gì nữa.
Anh nói đã ăn rồi, thật ra cặp l*иg giữ ấm Tô Quý mang đến gần như vẫn còn nguyên bị anh xách về cùng, có lẽ khi đó anh đau dạ dày đến mức này, căn bản ăn cũng không vào.
Tô Quý biết bộ dạng anh lúc này có miễn cưỡng cũng không ăn được, vì vậy liền một mình đi đến phòng ăn.
Tuy Mặc Viễn Ninh về cùng cô nhưng anh vừa vào phòng đã đóng cửa, sau đó không có bất cứ động tĩnh gì, yên tĩnh như không tồn tại.
Nên Tô Quý vẫn tiếp tục thói quen sinh hoạt hơn một tháng qua, cô ăn cơm xong rồi đi tắm, xem ti vi một lúc rồi lên mạng, không thì ôm quyển tiểu thuyết ngồi trong phòng khách nhỏ ở tầng hai, tiện tay lật ra đọc.
Tô đại tiểu thư thích đọc truyện, khẩu vị lại theo thiên hướng nam tính hóa, đối với những tiểu thuyết trinh thám, thám hiểm thì dù muốn ngừng cũng không ngừng được, nhưng không đọc nổi mấy tiểu thuyết yêu đương thuần khiết.
Cô tự nói với chính mình, xuất thân của cô trong mắt người ngoài là “Con nhà giàu”, đọc lại toàn thấy trở thành “Vợ nhà giàu”, còn gì thú vị nữa?
Trước kia cô có đọc một cuốn tiểu thuyết khá nổi, thấy nhân vật nam chính giàu có, anh tuấn tà mị tìm mọi cách hành hạ nữ chính có xuất thân bần hàn liền âm thầm cảm thán, chẳng nhẽ có thể từ hành hạ thành yêu được hay sao?
Lúc đó cô chưa ly hôn với Mặc Viễn Ninh, liền nghĩ nếu cô là đàn ông, Mặc Viễn Ninh là cô bé lọ lem được gả vào nhà giàu có, ngày nào cô cũng ngược đãi Mặc Viễn Ninh, thế thì còn ra thể thống gì nữa?
Cô vừa nghĩ thế nhịn không được bật cười, Mặc Viễn Ninh đang làm việc ngẩng đầu nhìn cô cười: “Sao tự nhiên lại vui thế?”
Cô nhào đến ôm cổ anh, cười ha ha rồi ghé vào tai anh nói: “Viễn Ninh, nếu em đối xử tệ với anh, anh còn có thể vì em có nhiều tiền mà tiếp tục yêu em không?”
Chủ đề nhàm chán này Mặc Viễn Ninh trước sau như một vẫn bình thản, nhướn khóe môi nói: “Anh yêu em chả liên quan gì đến việc em giàu có cả. Nếu như vì em giàu anh mới yêu em thì đó không phải là yêu, mà là tham hư vinh.”
Cô nghe xong liền nở nụ cười, cười đến đắc ý, thỏa mãn không nên lời.
Sau này cô mới biết, cô cho rằng anh và cô yêu nhau, tôi yêu anh đúng lúc anh cũng yêu tôi là điều đáng vui mừng đến thế nào.
Nhưng cho đến tận bây giờ, cô vẫn muốn hỏi Mặc Viễn Ninh một câu: “Anh thật sự yêu tôi, hay là tham hư vinh?”
Trời đã khuya, quản gia và giúp việc đều đã đi ngủ, đèn dưới tầng cũng bị tắt, chỉ còn lại ánh sáng leo lắt từ chiếc đèn bàn trong phòng khách nhỏ này.
Cô còn đang ngẩn người thì thấy cánh cửa vốn im ắng bỗng mở ra.
Thảm trên mặt đất rất dày nên lúc Mặc Viễn Ninh đi tới cũng không phát ra tiếng động gì.
Anh vẫn mặc quần áo lúc đi làm, chỉ có điều hơi sộc sệch, vừa nhìn qua đã biết anh vừa vào phòng đã mặc như thế lên giường nghỉ luôn.
Tô Quý lúc này mới nhớ chính mình đã sắp xếp cho anh ở lại, nhưng quên không bảo giúp việc chuẩn bị quần áo ngủ và đồ dùng sinh hoạt cho anh.
Loading...
Mặc Viễn Ninh hình như cũng không ngờ Tô Quý vẫn còn trong phòng, bước chân ngừng lại, sau đó cười cười: “Tô tổng.”
Tô Quý nhìn anh đi tới, hỏi: “Trợ lý Mặc muốn làm gì thế? Có muốn ăn khuya chút không?”
Mặc Viễn Ninh lắc đầu, hơi áy náy nói: “Không cần đâu, tôi có chút ăn không vào. Tôi ra lấy cốc nước uống.”
Lúc trước khi còn ở cùng nhau, trong phòng ngủ quanh năm đều có một ấm nước giữ nhiệt, nước bên trong độ ấm vừa phải.
Dạ dày Mặc Viễn Ninh không tốt, Tô Quý liền chú ý đến mọi việc để anh giữ gìn sức khỏe, đây chỉ là một việc nhỏ mà thôi.
Bây giờ anh được xếp vào ở trong phòng dành cho khách, nói thế nào cũng không thuận tiện như trước được.
Lúc trước, nửa đêm anh đau đớn không chịu nổi, tự đi tìm nước uống, Tô Quý không hiểu vì sao thấy trong lòng xót xa.
Cô đứng lên về phòng lấy một cái cốc, rót vào một ít nước ấm rồi bưng ra cho anh.
Mặc Viễn Ninh ngồi trên ghế salon, tư thế vẫn hơi mất tự nhiện, mới uống được vài ngụm nước liền ho một tràng dài mới chịu dừng.
Tô Quý biết anh đang rất đau, chờ anh ổn định lại mới nói: “Tôi nhớ bệnh dạ dày của anh lúc trước không nghiêm trọng như vậy... Ít nhất trước lúc anh rời khỏi đây vẫn chưa đến nông nỗi này.”
Mặc Viễn Ninh đặt cốc nước lên bàn, dừng lại một chút mới cười cười: “Thật ra... Gần một tháng nay không thể ăn uống bình thường được, lại khiến Tô tổng chê cười rồi.”
Dạo này anh quả thật gầy đi một chút, Tô Quy đã từng được thưởng thức cơ thể anh, hơi gầy nhưng người có cơ bụng sáu múi không nhiều lắm, anh lại là một trong số đó.
Mấy ngày nay khuôn mặt góc cạnh đã trở nên hốc hác, cả người cũng gầy hơn, nếu như không phải hôm qua Tô Quý nhìn thấy cơ thể anh, cô sẽ hoài nghi anh thật sự yếu ớt.
Cô nói: “Ý anh là tôi phải bội khiến anh phải chịu khổ sở hay sao?”
Vần đề này quá đột ngột khiến Mặc Viễn Ninh sững sờ, lập tức vô thức trả lời: “Không phải, chỉ là do tôi ...”
Tô Quý ngắt lời anh, dường như cô với chuyện này không hề có chút hứng thú nào, cô chỉ hỏi như thăm dò: “Nếu như tôi nói, anh có thể chủ động nói tất cả mọi chuyện với tôi, ví dụ như anh rốt cuộc là ai, thân phận trước kia là gì, bây giờ trở lại định làm gì...” Cô nói chậm lại, “Chỉ cần anh nói... Chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa, có được không?”
Mặc Viễn Ninh nhìn cô, nửa người cô chìm trong bóng tối, nửa người bị bao phủ bởi ánh sáng từ ngọn đèn nhàn nhạt.
Cô bây giờ không hề giống như lúc trước khiến anh chỉ nhìn thôi đã cảm thấy ấm áp, khiến anh một lòng muốn che chở cho người phụ nữ yếu đuối này, mà giống như ma nữ đang cầm quả táo độc quyến rũ anh.
Anh nghĩ trong chốc lát, liền nở nụ cười: “Cho dù tôi nói ra tất cả... Em vẫn sẽ không bắt đầu lại lần nữa với tôi, đúng không?”
Tô Quý thấy âm mưu bị vạch trần, cũng không tức giận: “Đúng, anh nói không sai... Tôi chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ thôi.”
Mặc Viễn Ninh cũng chỉ cười khẽ một tiếng rồi không nói gì gì nữa.
Từ lúc bắt đầu ký lên tờ đơn ly hôn, anh đã biết mình không còn cơ hội nào nữa...Từ nay về sau Tô Quý có thể sẽ lại yêu, nhưng tuyệt đối sẽ không là anh.
Cô đã dứt khoát như vậy, quyết liệt giằng co chỉ trong một ngày, dường như muốn sống chết với anh.
Vừa rồi cô hỏi anh, anh có đau khổ không ư?
Anh muốn phủ nhận, cũng không phải muốn che giấu, chỉ là anh không hiểu, đây rốt cuộc có phải là đau khổ tra tấn thân thể anh hết ngày dài đến đêm thâu hay không? Có phải nhắm mắt vào sẽ không có cách nào tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng hay không?
Anh cũng không phải trải qua lần đầu tiên trong đời, những ngày đó anh đều vượt qua, lần này chẳng có lý nào không thể.
Anh cũng không cho rằng cô đã từng phản bội anh...Cả đời anh, chỉ có anh phản bội người khác, không có chuyện bị người khác phản bội.
Bởi vì chỉ có tin tưởng mới bị phản bội, mà từng ấy năm trôi qua, anh chưa bao giờ tin ai.