Minh Châu Ma Thành.
Ánh trăng đỏ thẫm treo trên bầu trời, chiếu rọi cả ngàn dặm địa phận của Ma Tộc, Ma thành đồ sộ đứng sừng sững trên một vùng đất trống hoang vu, cơn gió mạnh chợt thổi qua, xác chết treo ở cổng thành cũng đu đưa qua lại theo cơn gió kia, kéo thành một dải vừa thon vừa dài, rất nhanh sẽ được ánh mặt trời chiếu rọi thành một cái xác khô.
Tang Huỳnh kéo mũ trùm đầu lên, hòa lẫn vào dòng người trà trộn vào trong cổng thành, khi đi ngang qua chân người treo cổ, nàng cúi đầu xuống, hạ tầm mắt xuống thật thấp.
Cả hàng người tiếp tục tiến về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến lượt của nàng.
“Cởi mũ xuống, trình giấy thông hành ra.”
Nàng giơ tấm bài nhỏ bằng gỗ trong lòng bàn tay ra và cởi mũ trùm đầu ra theo hướng dẫn.
Khuôn mặt dưới chiếc mũ đặc biệt non nớt, làn da mỏng manh mịn màng, mắt hạnh hơi tròn, cùng đồng tử màu nhạt, như màu hổ phách trong suốt, đôi mắt hơi cụp xuống, mang lại cho người ta một loại cảm giác đặc biệt ngoan ngoãn, nghe lời.
Ma binh thoáng sửng sốt trong giây lát, cũng không phải cô nương này trông quá xinh đẹp, mà là ở Ma tộc với phong cách dũng mãnh, ma nữ này lại mang dáng vẻ của một tiểu bạch thỏ thế này đúng thật là rất hiếm có, cũng không biết nàng làm thế nào mà lớn lên.
“Cái loại hỗn chủng như vậy thì xinh đẹp gì chứ?” Một ma binh ở bên cạnh cười chế giễu, “Sớm muộn gì cũng sẽ bị đại ma ăn thôi.”
Tang Huỳnh kéo mũ trùm đầu lên, đi vào thành trong tiếng cười đùa, chế giễu của đám ma binh kia. Nàng bước đi thật nhanh, tất cả những gì mà nàng muốn làm là về nhà thật nhanh.
Vừa đi qua một con hẻm, nàng đã gặp phải vị Trưởng lão của Chấp Pháp Đường đang tuần tra cùng với ma binh, vị trưởng lão kia liếc mắt nhìn nàng, chợt hét lên: “Đứng lại.”
Trái tim của nàng chợt lỡ mất một nhịp, nàng từ từ đứng lại.
“Hỗn chủng?”
Cái thứ gọi là hỗn chủng này, chính là dùng để chỉ huyết mạch được người tu tiên và Ma Tộc sinh ra, do sự xung đột giữa hai luồng nguyên khí tiên và ma trong cơ thể, nên nhìn chung năng lực của hỗn chủng thường sẽ khá yếu ớt, thuộc đáy chuỗi thức ăn của Ma Tộc.
“Gần đây gian tế của Tiên Minh ngày càng hoành hành, bên trên đã ra lệnh phải kiểm tra nghiêm ngặt.”
Ánh mắt của Trưởng lão Chấp Pháp Đường giống như cây kim châm, nhìn người ta đến mức đau nhức, “Tên gian tế mới vừa bắt được hai ngày trước cũng là hỗn chủng, ngươi có biết không?”
Những ngón tay giấu trong tay áo của Tang Huỳnh khẽ nắm chặt lại, “Nghe, nghe nói…”
“Bên trong thức hải của tên gian tế đó, có dấu linh ấn của Tiên Minh, cũng chính thứ mà tên đó có thể liên lạc được với Tiên Minh, phương pháp này khá bí mật.”
Tang Huỳnh:...
Thật trùng hợp, trong đầu nàng cũng có một dấu linh ấn như vậy.
Cách đây không lâu khi nàng xuyên không, vào một đêm trăng non, hai luồng nguyên khí tiên và ma trong cơ thể đã chết của nguyên thân xảy ra xung đột với nhau, nàng cứ thế bị hút vào trong cơ thể này mà không hiểu tại sao.