Mỹ Nhân Kiếp

Chương 20: Lương duyên đứt đoạn

Sau khi tan triều, Bùi Tri Diễn và Thẩm Thanh Từ một đường từ Kim Thủy Kiều đi ra ngoài, hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, nghe thấy có người gọi, đồng thời im lặng.

Đuổi theo chính là Chử Tử Trạc, hắn sải bước đi tới, gọi Bùi Tri Diễn một tiếng đại ca, lại gật đầu với Thẩm Thanh Từ.

Bùi Tri Diễn ừ một tiếng, hỏi: “Sao còn chưa hồi phủ?”

Chử Tử Trạc cười nói: “Là Ngưng Nhi có việc nhờ, bảo ta bất luận thế nào cũng phải mời đại ca cùng đi du hồ.”

Bùi Tri Diễn còn chưa trả lời, Thẩm Thanh Từ đã hăng hái, “Du hồ sao? Ý kiến hay.”

Bùi Tri Diễn ngay cả ánh mắt cũng không cho hắn, vội nói: “Ngươi không rảnh.”

Chử Tử Trạc biết hai người này quan hệ giao hảo, nhưng ở trước mặt đối phương, cứ như vậy thì cấp dưới thật là có chút xấu hổ, nhưng thê huynh* đã lên tiếng hắn cũng không tiện nói gì, chỉ có thể hướng Thẩm Thanh Từ cười cười.

(*) Thê huynh = Đại cựu = Ngoại huynh: Anh vợ (nguồn: vi.wiktionary.org).

Thẩm Thanh Từ nhướng mày nhìn Bùi Tri Diễn, cũng không tức giận, “Được, ta không rảnh.”

Nếu đã không mời hắn, hắn cũng không hàm hồ, nói xong liền cùng hai người cáo từ, đi ra ngoài cung.

Mắt thấy bóng Thẩm Thanh Từ đã khuất, Bùi Tri Diễn mới hỏi: “Sao muội ấy không tự mình nói?”

Chử Tử Trạc nói: “Ngưng Nhi biết mình làm sai, cũng không dám tới tìm huynh, mới để ta làm thuyết khách.”

Bùi Tri Diễn sao lại không biết tính tình muội muội mình ra sao, mỉm cười nói: “Muội ấy biết thật mới tốt.”

Đợi hai người đến bến đò, đã là hoàng hôn.

Nhìn thấy hai chiếc xe ngựa đậu bên bờ, Bùi Tri Diễn hỏi: “Còn có ai ở đây?”

Chử Tử Trạc cũng không ngờ Bùi Ngưng còn mời người khác đến, nàng rõ ràng nói với mình là muốn tạ tội với Bùi Tri Diễn... Thật đúng là vẫn chưa náo loạn đủ đây mà.

“Có lẽ là nhạc mẫu đại nhân cũng ở đây.” Chử Tử Trạc nói lời mà chính mình cũng không tin.

“Ừ.” Bùi Tri Diễn cười cười đi lên thuyền.

Bùi Ngưng vẫn chú ý bên ngoài, thấy Bùi Tri Diễn tới, nắm tay Quý Ương lắc lắc, “Huynh trưởng tới rồi.”

Quý Ương bị lắc tay, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Bùi Ngưng giới thiệu với Chử Tử Trạc và Quý Ương rồi nói với Bùi Tri Diễn:

“Hai người quen nhau, ta sẽ không giới thiệu.”

Quý Ương nhẹ giọng nói: “Thế tử.”

“Ừ.”

Quý Ương cho rằng Bùi Tri Diễn nhìn thấy nàng ít nhất cũng sẽ kinh ngạc một chút, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ kia không hề bất ngờ, vẻ mặt nhạt nhẽo khiến người ta không nhìn ra cảm xúc.

Vầng nắng chiều rơi trên mặt Quý Ương, gương mặt không trang điểm mang theo vẻ ấm áp tự nhiên.

Bàn tay nhỏ bé thì nắm chặt, ngón cái đặt ở trên ngón trỏ nhẹ nhàng cọ xát.

Động tác nhỏ rơi vào trong mắt Bùi Tri Diễn, hắn cảm thấy rất thú vị, trên mặt dù cố gắng bình tĩnh thế nào cũng sẽ để lộ dấu vết.

Vừa ngồi xuống, Chử Tử Trạc nhận được tín hiệu từ sắc mặt thê tử, hắn đứng dậy nói: “Ta đi lấy bình rượu.”

Bùi Ngưng cũng đứng lên theo, “Ta đi cùng chàng.”

Trong lòng Quý Ương không hiểu sao lại căng thẳng, sao lại đi hết thế?

Nàng vội vàng bắt tay Bùi Ngưng, muốn nàng ngồi cùng mình, kết quả không có gì bất ngờ, nàng bắt hụt, chỉ có thể ủy khuất buông xuống.

Gió thổi đến Quý Ương có chút hỗn loạn, nàng đang cân nhắc muốn nói gì cho phải, lại thấy Bùi Ngưng và Chử Tử Trạc không biết đã đứng bên bờ sông từ lúc nào, mà lúc này mặt nước chậm rãi bị đẩy ra, Quý Ương có chút giật mình nói: “Thuyền động rồi.”

“Ừ.”

Quý Ương đỏ mặt, xấu hổ vô cùng, lời nàng nói ngu ngốc như vậy mà Bùi Tri Diễn lại trả lời.

Nàng vội chỉ tay ra ngoài cửa sổ ý bảo Bùi Tri Diễn mau nhìn, “Phu thê hai người A Ngưng còn ở trên bờ chưa lên.”

Bùi Tri Diễn không hề bất ngờ, đẩy bầu rượu trong tay về phía trước, cười hỏi: “Thế nào, Quý tiểu thư cảm thấy rất kỳ quái sao?”

Quý Ương nhăn mày, nhìn bầu rượu, lại ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Bùi Tri Diễn, “Ta nói không biết gì, ngài tin không?”

Nàng làm sao có thể nghĩ tới Bùi Ngưng lại để lại nàng và Bùi Tri Diễn ở lại trên thuyền, còn tìm một cái cớ qua loa như thế.

Quý Ương chăm chú nhìn hắn, đôi mắt trong suốt.

Bùi Tri Diễn tránh ánh mắt của nàng, đôi mắt này gạt người nhất, cầm lấy bầu rượu rót cho mình chén rượu, “Tin.”

Quý Ương thấy hắn rõ ràng là không tin, cũng không giải thích, tuy nói nàng không biết, nhưng cho dù biết trước, cũng nhất định sẽ không cự tuyệt.

Nghĩ như thế, đầu càng ngày càng nặng, không biết có phải lại sốt hay không, nàng hôm nay mới uống một liều thuốc…

Quý Ương dứt khoát nâng cằm, không có sức ngước mắt lên, nhưng như đang nghĩ cái gì đó, “Như vậy cũng tốt, lúc này ngài không thể trốn tránh ta nữa.”

Bùi Tri Diễn dừng tay, để bầu rượu xuống nhìn gò má đỏ bừng của nàng, cau mày nói: “Ngươi uống rượu?”

Quý Ương lắc đầu, “Ta đau đầu, nhất định là vì hôm đó ngài bỏ đi rất nhẫn tâm, để ta một mình dầm mưa bị nhiễm lạnh.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng, ngữ điệu mềm mại, lôi kéo sự kiên nhẫn của Bùi Tri Diễn, hắn ép bản thân hạ quyết tâm, “Quý tiểu thư có biết hai chữ rụt rè viết như thế nào không?”

Quý Ương cắn cắn môi, cúi người kéo tay hắn đang đặt trên bàn: “Ngài sờ đi.”

Bùi Tri Diễn rõ ràng có thể rút tay, rồi lại một lần nữa để tay mình dán lên trán.

Vừa chạm vào, mới phát hiện quả thật rất nóng Bùi Tri Diễn nhíu mi tâm, “Phát sốt còn dám ra ngoài du hồ, hứng chịu gió thổi.”

“Ta đã nói đau đầu rồi.” Lời nói nghiêm khắc khiến Quý Ương uất ức, nhỏ giọng nói: “Không phải vì muốn du hồ, mà là vì ngài.”

Bùi Tri Diễn cảm thấy mình sớm muộn gì cũng bị nàng làm cho tức chết: “Nếu ta không đến thì sao?”

Quý Ương không nói nên lời, còn có thể làm gì, đương nhiên là trở về.

Bùi Tri Diễn tức giận bật cười: “Ngươi giỏi thật.”

Lông mi Quý Ương run rẩy, “Ta rất khó chịu, ngài có thể đối xử tốt với ta một chút được không?”

Đừng lúc nào cũng cự tuyệt nàng, đứng cách xa ngàn dặm, đừng lúc nào cũng dứt khoát buông tay khi nàng cho rằng đã chạm được vào hắn.

Bùi Tri Diễn trầm mặc, hắn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của tiểu cô nương trước mặt, có phải hắn chỉ cần hung hăng hơn nữa, là có thể thành công trong việc cắt đứt với nàng hay không.

Hắn rút tay ra, không nhìn Quý Ương đang thất hồn lạc phách, đứng dậy nói: “Ta cho thuyền cập bến.”

Kỳ thật ngay từ lúc nhận ra là xe ngựa Quý phủ, hắn đã không nên đi lên, nếu không đã không phải chứng kiến một màn này.

“Người đâu.” Bùi Tri Diễn cao giọng nói.

Quý Ương há miệng không nói ra lời nào, ngoan ngoãn cụp mắt đứng dậy, bàn tay vịn mép bàn, thân thể vẫn lắc lư, đời trước nàng triền miên trên giường bệnh mấy tháng, biết làm thế nào để làm ra bộ dáng suy nhược lung lay sắp đổ.

Nàng dùng đầu ngón tay vén tóc mai đi về phía trước, lúc hạ nhân tiến vào, vừa vặn nàng đã đi tới bên cạnh Bùi Tri Diễn, sau đó chân mềm nhũn, không chút khí lực mà ngã vào lòng hắn.

Bùi Tri Diễn sắc mặt đột biến, nâng cơ thể đang trượt của nàng lên: “Cẩn thận!”

Âm thanh trước sau như một bình tĩnh rốt cục cũng mất đi ổn định.

Hạ nhân đi vào thấy một màn như vậy, cả người trợn mắt cứng lưỡi sững sờ tại chỗ.

Quý Ương nhắm chặt mắt, tim không ngừng đập thình thịch, vừa rồi nàng thậm chí còn tự nói với mình, nếu Bùi Tri Diễn né tránh, vậy mình sẽ không bao giờ quấn lấy hắn nữa.

Cũng may không phải......

Lại một lần nữa bị ôm như vậy, Quý Ương không khống chế được run rẩy, dùng khuôn mặt nóng bỏng của mình áp sát vào ngực hắn, hơi thở run rẩy, “Còn không thừa nhận ngài quan tâm ta.”

Ý thức được mình bị lừa, phản ứng đầu tiên của Bùi Tri Diễn không phải tức giận, mà là muốn ôm chặt người trong lòng hơn một chút, tay hắn đang chuẩn bị đặt trên lưng Quý Ương nhiều lần muốn đè xuống, cuối cùng lại chỉ đặt lên vai gầy gò của cô.

“Đứng vững.” Thanh âm ẩn nhẫn tâm tình.

Quý Ương không chịu: “Đã muộn rồi.”

Quý Ương cảm thấy mình thật to gan, nhưng ai bảo mềm không được, vậy nàng chỉ có thể cứng rắn.

Trải qua mấy lần gặp mặt ở chung một chỗ, nàng biết Bùi Tri Diễn chỉ ngoài miệng nói thế, nếu không đã sớm đẩy nàng ra, nàng càng lớn mật kiễng chân, dán vào tai hắn, nhẹ nhàng nói, “Hạ nhân đều nhìn thấy, lúc này ngài không thể không ở lại.”

“Ngươi cảm thấy hắn có gan nói ra bên ngoài sao?”

Bùi Tri Diễn thậm chí không cần nói thêm gì, chỉ uy hϊếp liếc mắt nhìn hạ nhân, hắn lập tức nói: “Tiểu nhân cái gì cũng không thấy.”

Cánh tay mềm mại quấn quanh cổ, hơi thở Bùi Tri Diễn bất ổn nói: “Nghe thấy chưa?”

Quý Ương tức giận đến đau đầu, vừa rồi nàng giả vờ, nhưng lúc này là thật, “Ngài không thể đi cùng ta?”

Học ở đâu chiêu này vậy? Bùi Tri Diễn nhíu chặt mày, “Không thể.”

Quý Ương cố nén ủy khuất trong lòng, “Ngọc bội của ngài, ta đã tìm về, nếu ta cầm nó đi tìm phu nhân, ngài không theo cũng phải theo.”

Bùi Tri Diễn trầm mặt, “Mau lấy ra.”

“... Ở trong áo của ta, ngài tự lấy đi.” Lúc Quý Ương nói lời này vẫn không dám nhìn mặt hắn, tựa cằm lên vai hắn, hăng hái nói xong, cả người đều nóng lên.

Bùi Tri Diễn đem lời của nàng ngẫm nghĩ, qua một lúc lâu, hắn cụp mắt nhìn về phía phần hai người dán vào nhau... “Ngươi nói, đặt ngọc bội ở nơi đó sao, Quý Ương?”

Chỉ nghe thấy tên mình thốt ra từ miệng anh, Quý Ương đã không chịu nổi, buông hắn ra, quay lưng lấy tay che mặt, “Ta sẽ làm như không nghe thấy gì cả!”

Nàng xấu hổ đến mức ngay cả lỗ tai cũng đỏ như đang rỉ máu.

Bùi Tri Diễn giật mình, “...... Ngọc bội.”

“Ta sẽ không nói cho phu nhân.” Quý Ương cúi đầu, hận không thể cứ như vậy biến mất.

Nếu nàng muốn sớm nói ra, căn bản sẽ không kéo dài mọi chuyện tới hôm nay.

Nàng sợ nếu thật sự dùng phương pháp này bức bách Bùi Tri Diễn, hắn sẽ hoàn toàn chán ghét mình.

“Vậy là tốt rồi.” Vẻ khác lạ trong mắt Bùi Tri Diễn dần dần tản đi, “Ngươi nghỉ ngơi một lát, rất nhanh có thể xuống thuyền, ta ra ngoài.”

Ống tay áo bị siết chặt, Bùi Tri Diễn không quay đầu lại, “Còn có chuyện gì?”

Quý Ương thương lượng với hắn, “Ta không dùng ngọc bội uy hϊếp ngài, ngài có thể thừa nhận ngài thích ta được không?”

Bùi Tri Diễn đột nhiên quay người lại, nhìn nàng chằm chằm: “Ai nói ta thích ngươi?”

Ánh mắt lạnh lẽo khiến đầu ngón tay Quý Ương run lên, tay áo rộng dần tuột khỏi tay, Bùi Tri Diễn không nhìn nàng nữa, phất tay áo rời đi.

Quý Ương đầu vẫn hỗn loạn như cũ, đoán hắn nhất định là bị nói trúng tâm tình, cho nên thẹn quá hóa giận?

Bùi Tri Diễn đi tới lan can boong tàu, nắm chặt rồi buông ra, trầm giọng dặn dò: “Mau tiến vào bờ.”

*

Mấy ngày nữa là Trung thu, Quý Ương và Quý Dao ngồi trong sân làm hoa đăng, đợi đến khi hội đèn l*иg dùng thì dùng.

Đến cả sợi tre nhỏ nhất Quý Ương cũng có thể tạo hình, lại dùng giấy dán lên, vẽ mắt miệng, một cái đèn thỏ rất sống động cứ thể hình thành.

Quý Dao cầm hoa đăng, yêu thích không buông tay, “Trưởng tỷ vẽ rất đẹp.”

Nàng bĩu môi nhìn thành phẩm của mình làm, quả thực quá xấu đi.

Quý Ương cười cười, nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay bị tơ trúc siết đỏ, nói với Quý Dao: “Vậy cái này cho muội.”

Trần thị đang ngồi trên giường La Hán may xiêm y, nghe hai người nói, ngước mắt cười nói: “Còn không cám ơn trưởng tỷ của con đi.”

Quý Dao vui rạo rực ôm đèn l*иg vào trong ngực, “Cám ơn trưởng tỷ, ta mang cho a huynh xem.”

Quý Dao đi không bao lâu, nha hoàn bên cạnh Quý lão phu nhân liền tới mời Trần thị, bà thu hồi xiêm y để sang một bên, nói: “Ta đi ngay.”

Nhất thời trong viện chỉ còn lại một mình Quý Ương, nàng cầm bút lông tiếp tục thêm màu cho hoa đăng Quý Dao làm.

Hoa đăng này đã không còn hình dáng, nàng dứt khoát ở trên tùy ý vẽ.

Lý ma ma bưng canh lê tới, “Tiểu thư nhân lúc còn nóng uống đi.”

Quý Ương nhu thuận bưng bát lên uống canh, thương hàn của nàng đã tốt lên, chỉ là thỉnh thoảng có chút ho khan, Lý ma ma biết nàng không muốn uống thuốc, liền ngày ngày hầm canh lê cho nàng uống.

Lý ma ma cầm lấy đèn l*иg nàng vẽ, khen: “Tiểu thư vẽ thật tốt.”

Lúc đầu Quý Ương học vẽ từ Quý Đình Chương, sau đó Bùi Tri Diễn cũng từng dạy nàng, nét vẽ của hắn sắc bén, không để ý đến hình dáng, chỉ có một loại cảm giác tùy hứng, nàng lúc mới bắt đầu còn vẽ không giống, sau khoảng thời gian đó nàng ngày ngày vẽ, một lần lại một lần, rốt cục cũng học được vài phần khí khái.

Trần thị đi đến Phong Di viện, Quý lão phu nhân nghiêng người dựa vào giường La Hán nhắm mắt dưỡng thần, nghe được có người đi vào mới ngồi dậy.

Trần thị tiến lên đỡ bà, “Mẫu thân sao không vào phòng nghỉ ngơi?”

Quý lão phu nhân khoát tay, “Ta già rồi, lát chợp mắt một lát là được.”

Trần thị bưng trà tới cho Quý lão phu nhân.

Cổ họng bớt khô, Quý lão phu nhân mới nói: “Ta nghe nói, mấy ngày nay Định Bắc Hầu phu nhân thường mời ngươi đi quý phủ, hai người quen biết thân thiết như vậy từ khi nào?”

Trần thị biết Quý lão phu nhân sớm muộn sẽ hỏi đến, trả lời: “Lần trước ở Phẩm Lan hội ta cùng Bùi phu nhân hàn huyên vài câu, ai ngờ càng tán gẫu càng hợp ý, Bùi phu nhân liền thường mời ta đến quý phủ đánh bài.”

Trong lòng Trần thị mặc dù mơ hồ có chút suy đoán, Bùi phu nhân cũng nói bóng nói gió hỏi Ương nhi có đính hôn hay không, nhưng dù sao cũng không nói rõ, bà sợ là mình suy nghĩ nhiều, lại sợ Quý lão phu nhân tin vào tin đồn thất thiệt, cho rằng bà tự treo cao mà với tới Định Bắc Hầu phủ, cho nên vẫn không đề cập tới, hôm nay bị hỏi, bà mới không thể không nói.

Quý lão phu nhân nghe xong trong lòng tính toán một chút, nói: “Lần sau ngươi mang theo Ương nhi cùng đi, cũng để cho nó đi lại nhiều một chút, đừng lúc nào cũng buồn bực ở trong phòng.”

Trần thị nhăn mày, “Có phải cũng nên nói với lão gia một tiếng không ạ?”

Quý lão phu nhân dứt khoát nói thẳng, “Ta đây là vì tốt cho Ương nhi, nếu có thể gả vào Định Bắc Hầu phủ, đó là duyên phận của nó.”

Lời này là không sai, hiện giờ Bùi phu nhân chủ động lấy lòng, để Ương nhi đến đó, cũng là chuyện tốt.

Trần thị suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.

“Ta thấy như vậy, không bằng thừa dịp sắp đến Trung thu, ngươi đưa hộp bánh tới cho Hầu phủ.”

Nào biết bên này còn đang chuẩn bị, Định Bắc Hầu phủ lại cho người đưa bánh trung thu tới trước.

Lần này không chỉ Quý lão phu nhân, ngay cả Quý Đình Chương sau khi biết được cũng hoảng sợ một hồi, luận thế nào cũng không có đạo lý Định Bắc Hầu phủ tặng bánh trung thu cho bọn họ, huống chi hai nhà vốn không có quan hệ cá nhân gì. Mấy ngày liền hắn bảo Trần thị đáp lễ.

Suy nghĩ trong lòng Quý Đình Chương cũng khác với Quý lão phu nhân và Trần thị, hắn làm quan nhiều năm, đi tới hôm nay mỗi một bước đều cẩn thận, trước đây Bùi Tri Diễn hỏi Diệp Thanh Huyền những chuyện hắn biết, Diệp Thanh Huyền và Bùi Tri Diễn đã nói những gì, chuyện lớn hay nhỏ, ông đều không tra ra được, chỉ là Thánh Thượng cũng không hỏi nhiều, cũng có thể nói là không vấn đề gì. Nhưng chuyện Diệp Thanh Huyền vào Lại bộ chẳng khác nào trước sau cũng có xảy ra chuyện gì đó.

Quý - Diệp hai nhà là thông gia, Định Bắc Hầu phu nhân bỗng nhiên có ý muốn làm thân, đến tột cùng xuất phát từ mục đích gì còn khó nói.

Đến Trung thu cung yến, Quý Đình Chương cố ý mời Bùi Tri Diễn trong bữa tiệc.

Bùi Tri Diễn bưng chén rượu cười nói: “Quý đại nhân không cần khách khí như vậy, mẫu thân ta đã có mối quan hệ tốt với Lệnh phu nhân, tặng quà cho nhau cũng là chuyện bình thường.”

“Bùi đại nhân nói rất đúng.” Quý Đình Chương gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Lại khách sáo vài câu, hắn liền trở về chỗ ngồi của mình.

Bùi Tri Diễn bưng ly rượu bằng đầu ngón tay, hôm nay hắn uống không ít, đôi mắt phượng trong veo giờ phút này đã bị ẩm ướt.

Nhìn từng chiếc đèn hoa đăng được vẽ tinh xảo kia, hắn bỗng nhớ lại một ít chuyện cũ, cũng là Trung thu...... Bùi Tri Diễn đắm chìm trong suy nghĩ, không muốn thoát ra.

Lại có quan viên đến mời rượu, hắn tất cả đều khéo léo từ chối, đứng dậy rời bàn, một mình dọc theo sông đào xung quanh chậm rãi mà đi.

“Đi gấp như vậy làm gì, trong nhà lại không có thê tử xinh đẹp đang chờ.”

Thanh âm trêu tức vang lên sau lưng, không cần quay đầu Bùi Tri Diễn cũng biết là ai.

“Sao ngươi cũng rời đi?”

“Ngươi cũng không phải không biết, ta phiền nhất những bữa tiệc nịnh hót khách sáo.” Thẩm Thanh Từ sải bước đuổi theo, trên người hắn tản ra mùi rượu, hiển nhiên cũng uống không ít.

“Còn không bằng chúng ta ra ngoài uống hai chén cho thống khoái.”

Thẩm Thanh Từ thuận miệng nhắc tới, không trông cậy Bùi Tri Diễn sẽ đáp ứng, không ngờ lại nghe hắn nói, “Đi thôi.”

Sợ hắn đổi ý, Thẩm Thanh Từ nói: “Ta mời.”

Trên đường dài tiếng người ồn ào, ngay cả Vân Bán Gian tửu lâu luôn luôn tĩnh lặng, cũng không thể tránh khỏi huyên náo.

Thẩm Thanh Từ mới rót rượu lên, còn muốn nói uống cạn không có ý nghĩa gì, không bằng tìm chút nhã hứng, Bùi Tri Diễn đã bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Hắn ở trước mặt người ngoài thu liễm khắc chế, chỉ có cùng Thẩm Thanh Từ không chút cố kỵ, hai người quá hiểu rõ, hắn không có gì để giả bộ.

Nâng chân dài lên, thân thể hơi nghiêng về phía trước, cánh tay nhỏ đặt trên đầu gối, trong tay xách bầu rượu, thờ ơ rót rượu.

Thẩm Thanh Từ giống như thấy chuyện gì ghê gớm, ngạc nhiên, “Cuối cùng cũng không làm ra vẻ quân tử nữa rồi?”

Bùi Tri Diễn ngước mắt lên: “Có uống hay không?”

“Uống!”

Hai ba chén rượu xuống bụng, Thẩm Thanh Từ đã có chút say, trái lại Bùi Tri Diễn ngoại trừ đáy mắt lộ ra hơi nước, thần thái vẫn thanh tỉnh như cũ.

Một bầu rượu uống xong thấy hắn còn muốn rót, Thẩm Thanh Từ đè nén mi tâm hỏi, “Ngươi có tâm sự?”

Hai năm qua, hắn hiếm khi thấy Bùi Tri Diễn lộ ra cảm xúc.

Bùi Tri Diễn cười cười, trong đôi mắt hẹp là cảm xúc nông sâu không rõ.

Đổi lại là ngày thường Thẩm Thanh Từ sẽ không hỏi nữa, lúc này hơi rượu dâng lên hắn cũng có chút không quản được miệng, đũa trong tay gõ mép bàn, “Để ta đoán xem...... trong Đại Lý Tự ngươi là người đứng thứ hai, trước thánh thượng ngươi lại uy tín ngút trời, danh vọng chốn quan trường vang dội...... Chậc, chắc chắn không phải bởi vì cái này.”

Thẩm Thanh Từ ngửa ra sau, vỗ bàn nói: “Đừng nói là ‘cây sắt nở hoa’, vì tình mà khốn đốn đi?”

Bùi Tri Diễn còn chưa trả lời, hắn đã đoán ra: “Trần cô nương... không phải, Lục tiểu thư? Cũng không phải.”

Nghe Thẩm Thanh Từ tự hỏi tự đáp, mặt Bùi Tri Diễn tối sầm lại, hắn giơ tay ấn trán, “Câm miệng.”

“Là Quý tiểu thư phải không?” Thẩm Thanh Từ vẻ mặt đã biết, “Hôm đó đi săn ta đã nhìn ra rồi.”

Bùi Tri Diễn vuốt ve vết thương đã tróc vảy trên bụng, không tiếng động giật giật khóe môi, ai cũng nhìn ra rồi sao?

Thẩm Thanh Từ tiếp tục không biết sống chết nói, “Ta nói này, ngươi và Quý tiểu thư kia có duyên như thế, nếu không thành thân thì quả thật không thể giải thích được mối duyên phận kì diệu đó đâu.”

“Có duyên?” Bùi Tri Diễn lạnh nhạt hỏi ngược lại.

“Đúng vậy.” Thẩm Thanh Từ rót rượu cho mình, vừa uống vừa nói, “Ngươi xem, trùng hợp như vậy, ngươi cứu nàng từ trong dòng sông, lại trùng hợp cô nương người ta đối với ngươi vừa gặp đã yêu.”

Thẩm Thanh Từ lắc lắc đầu choáng váng, “Còn chưa đủ hữu duyên sao?”

Hắn nói đến miệng khô lưỡi khô, thuận tay đẩy cửa sổ ra hóng gió, chút rượu kia đều bị gió thổi lên, lấy tay chống thái dương híp mắt nửa ngủ nửa tỉnh.

Bùi Tri Diễn cười nhạo, nếu hắn cũng có thể thoải mái uống say một trận thì tốt rồi, nhưng mà uống càng nhiều hắn lại càng tỉnh táo.

Bùi Tri Diễn vuốt ve vách sứ hơi lạnh của ly rượu, bỗng nhiên giơ tay, ngửa đầu uống hết rượu, cạch một tiếng đem ly rượu đặt lên mặt bàn, đôi mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm mặt bàn.

Bùi Tri Diễn khẽ nhếch môi, thấp giọng nói: “Tiền duyên đã đứt, làm sao tiếp tục.”

Hai năm qua, hắn cũng không dám để cho bản thân nhớ tới Quý Ương, bởi vì chỉ cần nghĩ tới, cảm giác sẽ là đau thấu xương.

Hắn thậm chí một lần cũng không dám đi qua trước cửa Quý phủ, không hỏi đến bất cứ chuyện gì liên quan đến nàng, hắn chỉ nghĩ nếu không có Quý Ương mới có thể vượt qua được mọi chuyện.

Nhưng mà tất cả tựa hồ chỉ là chuyện cười, hắn biết nàng từng rơi xuống nước, cho nên sớm đi tới Diệp gia thôn trang.

Khi đó hắn đứng ở bên bờ nhìn nàng dần dần chìm vào trong nước, thậm chí cũng nghĩ tới, cứ như vậy chết đi, chấm dứt hết mọi chuyện... Nhưng nhìn cánh tay nhỏ bé yếu ớt của nàng quơ quơ giãy dụa, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của nàng, hắn mới biết mình căn bản không nỡ làm nàng bị thương dù chỉ một sợi tóc.

Cứu nàng lên, lại đem nàng ôm vào trong ngực... thậm chí cố ý để ngọc bội rơi xuống, hắn có tâm tư gì chính hắn cũng cảm thấy buồn cười.

Hắn thu liễm tính nết, giả bộ quân tử đoan phương nhã chính này, là vì cái gì?

Nàng quả thật đã tìm tới, không chỉ có như thế, nàng thậm chí còn nói muốn lấy thân báo đáp, nàng nói thích hắn.

Bùi Tri Diễn chống trán cúi đầu cười ra tiếng.

Nàng thích chẳng qua là một bộ dáng hắn ngụy trang ra như vậy, một bộ dáng quân tử giống với Diệp Thanh Huyền.

Nàng có biết rốt cuộc hắn đang che giấu tâm tư gì không? Nàng biết hắn đến tột cùng là như thế nào lại thành như vậy không?

Nếu nàng biết, chắc hẳn cũng sẽ chỉ giống như kiếp trước.

Cho nên duyên phận ở đâu ra, chỉ là hắn lừa mình dối người, từng bước tính toán tới mà thôi.

“Sao lại không thể tiếp tục?” Thẩm Thanh Từ mơ mơ màng màng lầm bầm.

Bùi Tri Diễn nhíu mày nhìn hắn.

“Còn có thể nói chuyện?”

Thẩm Thanh Từ dùng ánh mắt vô định nhìn ra đường, chỉ lung tung, “Vậy không phải tiếp tục sao.”

Bùi Tri Diễn nhìn theo, ngoại trừ dòng người chen chúc, cái gì cũng không có.

Hắn rốt cuộc đang mong đợi điều gì?

Bùi Tri Diễn cười trào phúng, nói với Thẩm Thanh Từ: “Ta đưa ngươi về.”

Đột nhiên dừng lại, hắn nhìn thấy phía bên kia của cầu đá, Quý Ương cầm hoa đăng đứng trong đám người, nàng hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đang nói chuyện với huynh trưởng bên cạnh, lông mày liễu tinh tế nhăn mày, giống như gặp phải vấn đề khó khăn gì đó.

Dưới ánh đèn, nàng đẹp như hư ảo.

Giống như chỉ cần hắn tới gần, nàng sẽ biến mất.