Mỹ Nhân Kiếp

Chương 15: Thiên tiên

Chân trước tiễn Quý Ương, chân sau Tần thị tới.

Tần thị bảo Liễu Vĩ đem hộp thức ăn đặt lên bàn, cười nói: “Mẫu thân mang cho con bánh nguyệt cao con thích ăn, còn có canh gà hầm cả buổi sáng.”

“Nhi tử còn phải đi hỏi án, mẫu thân để nơi này trước đi.”

Trong phòng như có như không vẫn còn hương vị ngọt ngào nhàn nhạt, Bùi Tri Diễn có chút không chịu nổi.

“Sao ta tới con lại muốn đi.” Tần thị nháy mắt với Cao Nghĩa, người sau lập tức đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng, Tần thị liền thu lại bộ mặt dịu dàng từ ái, bắt đầu quở trách nhi tử, “Con ở nha môn bao lâu rồi, không cho ta chút thể diện nào. Định không về phủ nữa phải không?”

Từ sau lần trước đi thắp hương, Bùi Tri Diễn chưa từng trở về Hầu phủ, Tần thị cũng biết mình thiếu lý lẽ, cho nên mới đặc biệt cầm đồ đến thăm nhi tử.

Bùi Tri Diễn nói: “Mẫu thân nói gì vậy? Con thật sự có việc bận, người cứ ngồi trước đi, con sẽ cho người mang trà lên.”

Tần thị nói với Bùi Tri Diễn sắp rời đi: “Con đứng lại.”

“Mẫu thân còn có chuyện gì?”

Liễu Vĩ nhìn bộ dáng thế tử, biết phu nhân cũng không thể làm gì, nhịn không được cười trộm.

Tần thị đặc biệt đến một chuyến cũng không lấy lòng được, liền không quanh co lòng vòng với hắn, “Lục cô nương con cũng đã gặp qua, có được hay không con nói một câu xem?”

“Không tốt.”

Bùi Tri Diễn bị Tần thị thường xuyên loạn điểm uyên ương phổ* làm cho mệt mỏi đến cực điểm, đổi lại ngày thường hắn còn có thể ứng phó hai câu, hôm nay thật sự không có tâm tình.

(*) 乱点鸳鸯谱 (Loạn điểm uyên ương phổ): ghép đôi, mai mối lung tung, vô tội vạ.

“Không tốt chỗ nào? Con nói đi.” Tần thị không chịu buông tha.

Bùi Tri Diễn nói: “Quá xấu.”

Tần thị khiển trách hắn, “Nói nhăng nói cuội gì đấy.”

“Lục Du Ninh mặc dù không phải dung mạo như tiên trên trời, nhưng cũng là một mỹ nhân, mà cứ cho là cô nương đó xấu thật, con cũng không được nói thế.”

“Con thấy sao nói vậy thôi.” Giọng Bùi Tri Diễn không hề thay đổi, “Con đi làm việc trước, mẫu thân cứ tự nhiên.”

Bùi Tri Diễn nói xong chắp tay đi ra ngoài, Tần thị gọi hắn cũng không để ý.

Tần thị tức giận không chỗ phát tiết, nói với Cao Nghĩa. “Ngươi lại đây.”

Thế tử có thể bỏ đi, nhưng hắn thì không, Cao Nghĩa chỉ có thể im lặng quay trở về.

Tần thị nói: “Lề mề, ta gọi không được hắn còn gọi không được ngươi?”

“Thuộc hạ không dám.” Cao Nghĩa cúi thấp đầu, “Phu nhân có gì phân phó?”

Tần thị bị Bùi Tri Diễn làm cho tức giận nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Liễu Vĩ ở một bên khuyên giải an ủi, “Phu nhân bớt giận, dù sao chuyện nam nữ này miễn cưỡng không được, cũng phải được thế tử thích mới được.”

“Nó thích cái gì? Nó thích thiên tiên thì có.” Tần thị nói xong tức giận, dùng ngón tay xoa nhẹ trán.

Tần thị không có biện pháp, liền giận chó đánh mèo với Cao Nghĩa, “Ngươi ngày ngày đi theo thế tử, cũng không biết khuyên nhủ.”

Cao Nghĩa âm thầm nói, thế tử làm sao lại nghe hắn khuyên.

Trong lòng hắn nhiều lần cân nhắc nặng nhẹ, đắc tội thế tử nhiều nhất là luyện một trận, nhưng nếu chọc giận phu nhân, chờ Hầu gia trở về không biết hình phạt như nào.

Do dự mãi, Cao Nghĩa mới ấp a ấp úng nói: “Vậy không bằng, phu nhân ngài tìm cho thế tử một vị xinh đẹp như tiên…”

*

Phía đông, nơi tiếp khách, Diệp Thanh Huyền ngồi một mình trên ghế, trà trong tay đã lạnh thấu, hắn cũng không động một ngụm, Bùi Tri Diễn đối đãi bình thường, cũng giống như lời hắn nói, chỉ là trao đổi, mà không phải tra hỏi, Diệp Thanh Huyền cứ như vậy bị hắn làm cho trăn trở suốt một đêm, rồi lại không thể làm gì.

Cửa bị đẩy ra, Bùi Tri Diễn đi vào, hắn ngồi đối diện Diệp Thanh Huyền, bên môi nở nụ cười, “Diệp đại nhân có thể trở về rồi.”

Khuôn mặt Diệp Thanh Huyền có thể thấy được mệt mỏi, “Bùi thiếu khanh đã điều tra rõ ràng?”

Bùi Tri Diễn ý cười càng đậm, “Đám nghịch tặc giảo hoạt, chỉ sợ là cố ý lưu lại tung tích đánh lừa dư luận, Diệp đại nhân đã phải vất vả ở cùng bản quan một đêm, ta sẽ tự mình trình bày rõ với Lưu Chiêm Sĩ.”

Diệp Thanh Huyền không nhịn được cười lạnh, đến tột cùng có cái gọi là ‘chứng cứ’ kia hay không còn chưa nói, đơn giản chỉ là thứ được đưa ra bằng cái miệng này của hắn mà thôi.

Bên kia, ra khỏi nha môn Đại Lý Tự, Quý Ương mới hoàn toàn nhớ tới, nàng tới nơi này rõ ràng là muốn nhắc nhở Bùi Tri Diễn đề phòng Lương Vương và Diệp Thanh Huyền, sao lại lòng vòng mãi chưa nói ra điều cần nói như vậy…

Nàng vô cùng ảo não, nhớ lại Bùi Tri Diễn lần nữa nhượng bộ, Quý Ương giống như nếm quả ngọt gì đó, môi không ngừng nhếch lên.

Nhưng nàng chưa đợi được đến lúc nói rõ với Bùi Tri Diễn, ngược lại phủ Trường Hưng bá đưa thϊếp mời tới trước.

Trần thị không đợi nàng đáp lại, đã nói: “Mẫu thân biết con không thích tham gia náo nhiệt, nếu là yến tiệc bình thường cũng không đến đây nói cho con, nhưng lần này là Phẩm Lan hội, ta nghĩ con thích.”

Quý Ương thích chăm sóc vài loại hoa, đặc biệt là hoa lan, cho nên Trần thị nhận được thϊếp mời liền tới nói với nàng.

Nhưng thứ Quý Ương để ý không phải hoa lan, mà là người tổ chức tiệc, Bùi Ngưng, em gái duy nhất của Bùi Tri Diễn, kiếp trước nàng cũng gả vào phủ Trường Hưng bá.

Quý Ương nhớ lại lúc mình mới gả vào Hầu phủ, Bùi Ngưng sợ nàng không quen, liền thường xuyên đến phủ chơi cùng nàng, cũng thường xuyên giúp đỡ Bùi Tri Diễn đến nói tốt với nàng, làm thuyết khách.

Về sau, khi phủ Định Bắc Hầu bị phán xét xử trảm cả nhà, nữ tử luôn lạc quan đó sụp đổ khóc rống lên, chỉ vào nàng mắng vì sao không chết cùng Bùi Tri Diễn…

Ngực Quý Ương giống như bị vô số mũi tên nhọn xuyên vào, nàng đè xuống cảm xúc trong mắt, không dám để Trần thị nhìn ra, nhỏ giọng nói: “Con đi.”

Thấy Quý Ương tính tình càng ngày càng hoạt bát, không giống như trước ngày ngày ở trong sân nhỏ này, Trần thị trong lòng cũng cao hứng, “Còn hai ngày nữa, đến lúc đó quần áo mới của con cũng đã may xong.”

Quý Ương cười cười, ngoan ngoãn gật đầu.

Chạng vạng ngày hôm sau, Liễu Vĩ đi phủ nha Đại Lý tự mời người.

Cao Nghĩa dẫn người vào trong, trong lòng không yên nói: “Thế tử chưa chắc đã chịu trở về.”

Tính toán ngày tháng, thế tử gia đã gần nửa tháng không trở về Hầu phủ.

Liễu Vĩ nói: “Phu nhân chính là sợ thế tử không chịu quay về, mới sai ta tới mời.” Đổi lại là hạ nhân khác, thế tử chỉ sợ ngay cả gặp cũng sẽ không gặp, vì Liễu Vĩ đã đi theo hầu hạ phu nhân từ rất lâu, mới có thể đến nói hai câu.

Cao Nghĩa “Ôi” một tiếng, “Ta đi mời thế tử, ngươi chờ một lát.”

Bùi Tri Diễn đang cùng Thái tử và Ôn Tự khanh* thương thảo vụ án truy bắt nghịch tặc, Cao Nghĩa không dám quấy rầy, đợi đến khi Thái tử rời đi mới vào trong. “Thế tử gia, Liễu cô cô tới.”

(*) Tự khanh: là người đứng đầu của Đại Lý tự, dưới Tự khanh là Thiếu khanh.

Bùi Tri Diễn nhẹ ngước mắt lên, “Biết rồi.”

Ôn Tự khanh vuốt râu, cười nói: “Mấy ngày nay ngươi bận vụ án nên đều ở nha môn, cũng nên trở về rồi.”

Bùi Tri Diễn cũng cười cười, nói: “Vâng.”

Hắn cũng không thể nói mình chính là lấy cớ vụ án mới ở lại đây.

Liễu Vĩ chờ đến nóng lòng, từ xa thấy Bùi Tri Diễn đang dọc theo hành lang đi tới, vội vàng tiến lên đón: “Thế tử gia, hôm nay tiểu thư hồi phủ, phu nhân đặc biệt bảo ta tới mời ngài.”

Đôi mắt trong trẻo của Bùi Tri Diễn mềm mại, “Muội muội về rồi à?”

Liễu Vĩ cười nói: “Sáng sớm đã tới, nói là phải chờ thế tử trở về dùng cơm mới đi.”

Bùi Tri Diễn khẽ gật đầu, “Vậy đi thôi.”

Liễu Vĩ không khỏi mừng rỡ, bước nhanh đuổi theo.

Đến gần lúc bước qua sân thì trời đã chuẩn bị tối, phải thắp đèn, ánh nến đom đóm phản chiếu lên một tầng ấm áp qua cửa sổ, Bùi Ngưng và Tần thị tựa vào nhau nói chuyện, Bùi Tri Diễn im lặng nhìn hồi lâu, mới cất bước đi vào.

“Đại huynh đã về.” Bùi Ngưng thần sắc vui vẻ, đứng dậy đi nghênh đón hắn.

Bùi Ngưng đã có thai tám tháng, bụng nhô lên cao, hai gò má tinh xảo trước kia cũng trở nên mượt mà, búi tóc được búi lên đơn giản, cả người nhìn qua ôn nhu hơn so với lúc còn là cô nương gia rất nhiều.

Bùi Tri Diễn thấy khí sắc nàng rất tốt cũng yên tâm, nhìn thoáng qua trong phòng hỏi: “Chử Tử Trạc không đi cùng muội à?”

“Có ạ.” Bùi Ngưng đáp lời, giải thích: “Vừa rồi hạ nhân có chút việc gấp tới tìm mới đi, muộn một chút sẽ tới đón muội.”

Bùi Ngưng cố ý làm bộ oán giận: “Mỗi lần ca ca gặp huynh ấy đều hỏi như thẩm vấn phạm nhân, sau này huynh ấy chắc sợ không dám đến mất.”

Bùi Tri Diễn nhướng mắt, hất cằm nhìn nàng.

Không cần mở miệng, Bùi Ngưng cũng đã biết hắn muốn nói gì, vội đỡ bụng dựa vào chỗ Tần thị, ngoài miệng cười hì hì lấy lòng Bùi Tri Diễn, “Phải thẩm vấn, ta còn đưa roi cho huynh trưởng.”

Bùi Tri Diễn nhìn nàng không dùng giày đế thấp nhất, nhíu mày, có chút ghét bỏ: “Vẫn thích động tay động chân như vậy.”

Hai vợ chồng Định Bắc Hầu chưa bao giờ quá ép buộc khuôn phép cho hai đứa con, tính tình Bùi Ngưng có thể so sánh với quý nữ cao môn bình thường, cũng có phong phạm của một võ tướng, trước khi xuất giá, cưỡi ngựa bắn tên đối với nàng đều là chuyện bình thường.

Bùi Ngưng nhăn mũi với hắn, nói với Tần thị: “Mẫu thân, chúng ta ăn cơm, đừng để ý đến ca ca.”

Bùi Tri Diễn ngồi xuống bên kia Tần thị: “Mẫu thân.”

Tần thị cũng không nhìn thẳng hắn, mấp máy môi nói: “Thì ra trong mắt Bùi thiếu khanh còn có mẫu thân ta.”

Bùi Tri Diễn mỉm cười, đối mặt với sự khó xử của Tần thị mãi cũng thành thói quen, “Mẫu thân làm nhi tử sợ rồi.”

Tần thị hừ lạnh một tiếng, vẫn không có ý định cho hắn sắc mặt tốt, thấy Bùi Tri Diễn đặt đũa vào trong khay thức ăn, bà liền bưng thức ăn lên.

Qua lại hai lần, Bùi Tri Diễn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, “Ngài nói đi, làm sao mới có thể cho con ăn cơm?”

Bùi Ngưng nhân cơ hội chen vào nói: “Ngày mai ta ở Tập Phương Viên tổ chức Phẩm Lan Hội, muốn mời huynh trưởng đến thưởng thức.”

Bùi Tri Diễn buông đũa, “Không đi.” Nhân tiện còn bồi thêm một câu, “Muội đang mang thai, đừng làm loạn với mẫu thân nữa.”

Cũng không biết tại sao hết người này người kia lại cố chấp bắt hắn xem mắt định hôn sự như thế.

Tần thị vừa nghe tức giận thiếu chút nữa đập bàn, cũng may Bùi Ngưng nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt tay bà.

Hai người một người nóng một người điềm tĩnh.

Bùi Ngưng vòng vo nói: “Ta chính là muốn mời huynh trưởng đến viết đôi lời, không phí bao nhiêu thời gian của ca ca đâu.”

Nàng sờ sờ bụng mình, “Coi như là ngoại tôn chưa ra đời cầu xin cữu cữu, còn không được sao?”

Bùi Tri Diễn lắc đầu bất lực, gắp một đũa rau xanh nhỏ, Tần thị lần này chưa kịp dời đồ ăn đi.

Bùi Ngưng thử thăm dò nói: “Huynh trưởng đây là đáp ứng rồi?”

Bùi Tri Diễn hừ cười: “Không phải muội đã lấy đứa bé trong bụng ra xin rồi sao?”

“Muội có ý tốt mở miệng, ta đương nhiên sẵn lòng đồng ý.”

Bùi Ngưng đỏ mặt.