Mỹ Nhân Kiếp

Chương 13: Giao đấu

Kiếp trước ngoại tổ mẫu cũng cùng nàng nói qua lời tương tự, hỏi nàng có nguyện ý gả cho Diệp Thanh Huyền hay không, nàng khi đó là đồng ý.

Nàng mặc dù đối với Diệp Thanh Huyền cũng không có tình nam nữ, nhưng vào lúc đó xem ra, gả vào Diệp gia là ổn thỏa nhất, nàng không cần phí tâm đi thích ứng cuộc sống cùng người mới, Diệp Thanh Huyền đối với nàng cũng là săn sóc chiếu cố, nàng vốn nghĩ cả đời có thể bình bình đạm đạm như vậy cũng rất tốt.

Nhưng mà còn chưa đợi được tam thư lục lễ, một loạt biến hóa nghiêng trời lệch đất xảy ra.

Lúc Diệp Thanh Huyền vội vội vàng vàng trở lại Quý phủ, đã là nguyệt thượng chi đầu*, hắn đi chính sảnh nhưng chỉ còn Lâm thị còn ở đó.

(*) 月上枝头 (Nguyệt thượng chi đầu): Trăng đã treo trên đầu cành, trăng đã lên cao.

Lâm thị hỏi hắn, “Sao hôm nay trở về muộn như vậy?”

Diệp Thanh Huyền tránh nặng tìm nhẹ nói, “Con bận chút việc.”

Thật ra là vì Bùi Thiếu khanh tới Chiêm sự phủ hỏi tiến trình tra án, theo lý là vụ án này sẽ không bị thúc giục quá, nhưng Đại Lý Tự muốn tra án bọn họ cũng chỉ có thể phối hợp.

Hắn nhìn đại sảnh trống rỗng, có chút tiếc nuối hỏi: “Biểu muội đã trở về?”

Lâm thị thấy hắn vẫn mặc quan phục, đi lên liền hỏi Quý Ương, cười nhìn hắn một cái, cũng không thừa nước đυ.c thả câu, “Ở chỗ tổ mẫu ngươi.”

Quý Ương vẫn chưa đi, Diệp Thanh Huyền cũng không vội, nói vài câu với Lâm thị mới đi hậu viện.

Nha hoàn trông coi trong viện Diệp lão phu nhân thấy Diệp Thanh Huyền tới, vội vàng tiến lên nghênh đón: “Đại thiếu gia đã về. Nô tỳ đi thông báo một tiếng.”

Diệp Thanh Huyền chắp tay sau lưng đi vào trong viện, “Không cần, ngươi đi làm việc đi.”

Đang muốn giơ tay gõ cửa, hắn nghe được trong phòng truyền đến thanh âm ngọt ngào.

“Ngoại tổ mẫu.”

Mang theo chút làm nũng, còn mơ hồ có chút buồn rầu.

Diệp Thanh Huyền cười buông tay xuống.

Quý Ương nhìn vẻ mặt vừa thất vọng vừa không dám tin của Diệp lão phu nhân, trong lòng cũng tìm mọi cách.

“Con thật sự không có tình cảm với biểu ca.”

Diệp lão phu nhân vẫn không muốn tin, lại hỏi một lần, “Thiên chân vạn xác*?”

(*) 千真万确 (Thiên chân vạn xác): chắc chắn là thật, đúng trăm phần trăm

“Vâng.” Quý Ương nhìn Diệp lão phu nhân chằm chằm, trong đôi mắt sáng ngời là thần sắc xác định, “Con chỉ coi biểu ca như huynh trưởng, giống như Nhị biểu ca và Tam biểu ca.”

Nụ cười trên mặt Diệp lão phu nhân cứ cứng ngắc như vậy, bà dùng cánh tay chống lên tay Tiểu Tứ bên cạnh, liên tiếp lắc đầu thở dài, “Đáng tiếc a, thật đáng tiếc.”

Diệp Thanh Huyền đứng ở cửa an tĩnh nghe đối thoại bên trong, nha hoàn bên cạnh rõ ràng thấy nụ cười của hắn từng chút thu liễm lại, mặt mày thanh nhã ôn nhuận lộ ra hỉ nộ khó phân biệt sắc bén.

Khó trách vẫn trốn tránh hắn, lại là như thế...... Thì ra chỉ có mình hắn tình nguyện.

Ngay khi nha hoàn hoài nghi mình có phải nhìn lầm hay không, Diệp Thanh Huyền đã khôi phục như thường, hắn gõ cửa, ôn nhu gọi: “Tổ mẫu.”

Diệp Thanh Huyền để ý Quý Ương thấy hắn đi vào ngay cả lưng cũng trở nên cứng ngắc, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Quý Ương biết hắn đang nhìn mình, do dự nói: “Biểu ca về rồi.”

Diệp Thanh Huyền ngồi xuống ghế bên phải nàng, “Bị công vụ níu chân, mới trở về muộn.” Hắn nghiêng đầu nhìn Quý Ương, cười yếu ớt giải thích với nàng.

Diệp lão phu nhân nhìn thấy, càng cảm thấy tiếc nuối, thấy thế nào cũng là hai người vô cùng xứng đôi.

“Ngoại tổ mẫu, thời gian không còn sớm, nếu con không về, Lý ma ma sẽ lo lắng.” Quý Ương lại cáo biệt Diệp lão phu nhân.

Diệp lão phu nhân nghe xong lời vừa rồi của nàng, lại nhìn ra bộ dáng cả người nàng giờ phút này không được tự nhiên, ý niệm muốn nàng ngủ lại cũng bỏ đi.

Diệp lão phu nhân nhìn nội tôn mình rồi lại nhìn Quý Ương, trong lòng nói đáng tiếc không chỉ một lần, bất đắc dĩ thở dài: “Để ta bảo người đưa con về.”

Diệp Thanh Huyền cũng đứng dậy, “Ta tiễn biểu muội đi.”

Hắn cong môi lên, dịu dàng cười với Quý Ương.

Trong lòng Quý Ương hoảng hốt: “Không cần phiền biểu ca…..”

Diệp Thanh Huyền cắt ngang nàng, nói đùa: “Đây là ngay cả huynh trưởng cũng không nhận?”

Hắn nghe thấy rồi!

Khóe môi Quý Ương mím chặt, trong mắt đã có sự đề phòng.

Diệp Thanh Huyền bất đắc dĩ nhìn nàng, giống như thật sự đang cùng tiểu muội không hiểu chuyện tán gẫu, “Chẳng lẽ, sau này ngay cả nhà ngoại tổ mẫu cũng không tới?”

Hắn nói ra hai câu này, khiến cho Quý Ương tiến thoái lưỡng nan.

Diệp lão phu nhân cảm thấy Diệp Thanh Huyền nói có lý, mặc dù không có duyên phận kia, hai người cũng là biểu huynh muội bà nhìn chúng lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Tôn nhi của mình thì bà cũng hiểu, là một quân tử khiêm cung lễ độ, nếu hắn đã nói như vậy, chính là cầm lên được buông xuống được.

“Để biểu ca ngươi tiễn con, ngoại tổ mẫu cũng yên tâm.”

Diệp lão phu nhân lên tiếng, Quý Ương chỉ có thể đáp ứng, nàng hướng Diệp Thanh Huyền nhẹ nhàng gật đầu, “Làm phiền biểu ca.”

Trong xe ngựa tối om, hai người ngồi đối diện nhau, Quý Ương tay chống mép ghế, nửa cụp mắt, hận không thể thúc giục phu xe đi nhanh hơn.

“Biểu muội quyết định vĩnh viễn không cùng ta nói chuyện?” Diệp Thanh Huyền tự mình trêu ghẹo bản thân, “Hay là sợ ta mất mặt mũi?”

“Biểu ca nói như vậy có ý gì?”

Móng tay được cắt tỉa tròn trịa của Quý Ương thoáng bấm vào lòng bàn tay, Diệp Thanh Huyền đem chuyện vừa rồi ra mà nói, có vẻ quang minh lỗi lạc như vậy, ngược lại là nàng cảm thấy mất mặt mới đúng.

Nếu không phải Quý Ương thấy hắn không từ thủ đoạn, đã sớm buông lỏng cảnh giác với hắn.

Quý Ương nghiền ngẫm tâm tư của hắn, ngước mắt lên nhìn hắn, “Ngoại tổ mẫu loạn điểm uyên ương phổ*, biểu ca tuổi trẻ tài cao, tài đức vẹn toàn, lại là thám hoa lang Thánh thượng khâm điểm, tiền đồ vô lượng, nói vậy tẩu tẩu tương lai cũng nhất định là một nữ tử ôn nhu hiền thục, huệ chất lan tâm**.”

(*) 乱点鸳鸯谱 (Loạn điểm uyên ương phổ): ghép đôi, mai mối lung tung, vô tội vạ.

(**) 蕙质兰心 (Huệ chất lan tâm): ý chỉ người cao nhã, thanh khiết.

Diệp Thanh Huyền chăm chú nghe nàng nói xong, chậm rãi gật đầu nói: “Biểu muội khen ta tốt như vậy, vậy sao lại không thích ta? Có thể thấy được biểu muội chỉ đang an ủi ta mà thôi.”

Hắn nở nụ cười, thần sắc dung túng, trộn lẫn tiếng cười nói tự giễu, sẽ làm cho người ta không khỏi sinh ra áy náy.

Suy nghĩ Quý Ương phức tạp.

Diệp Thanh Huyền chính là như vậy, mỗi lời nói cử chỉ đều ôn nhu giống như nước nhỏ róc rách chảy xuôi, chậm rãi sẽ đem tâm tình biến hóa trong lòng người nắm trong tay, nhưng nếu như khi ngươi biểu hiện ra kháng cự, hắn nhất định sẽ không chút lưu tình bóp chặt mạch máu của ngươi, để cho ngươi không có đường phản kích.

Niềm vui nắm trong tay, đối với hắn mà nói quan trọng hơn nhiều so với có thích hay không.

Thấy đáy mắt nàng càng ngày càng hốt hoảng, Diệp Thanh Huyền nói: “Ta chỉ đùa thôi.”

Quý Ương thầm nghĩ, chưa chắc a.

“Ta cũng biết tổ mẫu suy tính, nếu là ta cưới muội, vô luận thế nào cũng sẽ không để cho muội phải chịu ủy khuất.” Diệp Thanh Huyền chậm rãi nói: “Lão nhân gia tuệ nhãn như đuốc*... Nhưng so với mong muốn của bản thân, ta càng hy vọng biểu muội có thể gả được lang quân như ý.”

(*) 慧眼如炬 (Tuệ nhãn như đuốc): mắt sáng như đuốc, nhìn xa trông rộng.

Hắn cũng không che giấu tâm ý của mình, ngược lại thẳng thắn nói cho Quý Ương nghe, cũng nói cho nàng biết chỉ cần nàng tốt, hắn sẽ đem phần tâm ý kia đặt ở trong giới hạn biểu huynh muội.

Quý Ương trầm mặc không nói, Diệp Thanh Huyền làm nền nhiều như vậy, lấy lùi làm tiến mới là mục đích của hắn.

Tiếng bánh xe lăn đặc biệt rõ ràng, Quý Ương nghe thấy Diệp Thanh Huyền nói: “Ta chỉ sợ muội nghĩ nhiều, muôn thành người xa lạ, nên mấy ngày nay luôn tránh ta.”

“Đại biểu ca đừng nghĩ vậy. Trong lòng muội coi huynh như huynh trưởng, sao có thể xa lạ với huynh được.” Quý Ương so sánh hắn với Quý Yến, ý là mặc dù coi trọng hắn, nhưng chưa bao giờ có tình cảm vượt quá tình cảm của huynh muội.

Diệp Thanh Huyền nhìn nàng, Quý Ương không dám né tránh, không dám để cho hắn nhìn ra manh mối.

Diệp Thanh Huyền buông lỏng thần sắc: “Vậy là tốt rồi.”

“Muội đã gọi ta một tiếng biểu ca, thì ta vẫn sẽ luôn quan tâm muội, chờ tương lai muội xuất giá, ta cũng giống như Thời Đình, đều là người nhà mẹ đẻ của muội.”

Diệp Thanh Huyền thân mật vuốt tóc nàng, thân thể Quý Ương đột nhiên căng thẳng, mỗi một tấc da thịt đều lộ ra hàn khí.

Hành động này của hắn đã vượt quá giới hạn, Quý Ương cố nén mới không đẩy tay hắn ra, chỉ nhanh chóng quay mặt, tránh tay hắn, miễn cưỡng duy trì nụ cười, “Muội vẫn luôn coi biểu ca là người nhà.”

Diệp Thanh Huyền giống như không có việc gì thu tay về, nhìn nàng từ lỗ tai đỏ đến cổ.

Bộ dáng giả vờ trấn định này thật sự là thú vị, mới vừa rồi ở bên ngoài phòng tổ mẫu, không vui khi nghe thấy nàng nói không thích mình, lúc này tâm trạng đó đang chậm rãi biến mất.

Quý Ương từ nhỏ đã dịu dàng yếu đuối, nghe lời khiến người ta đau lòng, hắn cũng thích sự dịu dàng ngoan ngoãn của nàng, thỉnh thoảng bướng bỉnh một chút cũng không sao, ngược lại càng đáng yêu.

“Hí—”

Phu xe kéo ngựa, Quý Ương tưởng đã tới Quý phủ, lập tức kéo váy chuẩn bị đi xuống, chợt nghe phu xe nói: “Tiểu nhân bái kiến Bùi đại nhân.”

“Trên xe là Diệp đại nhân?”

Quý Ương một đường dùng sức duy trì bình tĩnh, sau khi nghe thấy thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như châu rơi xuống nước, trong nháy mắt kích động, vội vã vén rèm vải lên đi xuống xe ngựa, không quay đầu cũng không dừng lại.

Bùi Tri Diễn híp mắt nhìn người đang chạy về phía mình dưới ánh trăng, trân châu trắng nõn trên mũi giày như ẩn như hiện dưới vạt váy, tầm mắt khẽ động theo tấm lụa trên cánh tay nàng.

Ban đêm gió lạnh, Bùi Tri Diễn lại thấy rõ ràng mấy sợi tóc đen dán lên cổ Quý Ương thấm mồ hôi, trên má ửng đỏ.

Thật đúng là nhu nhược làm người ta trìu mến, chỉ là nàng vì sao lại có bộ dạng này?

Bùi Tri Diễn nhìn về phía xe ngựa không rộng rãi, là bởi vì người bên trong sao?

Hắn chậm rãi vuốt ve dây cương trong tay, vết thương trên ngón tay vẫn còn, mài ở dây cương thô ráp, đau mà như không đau.

“Quý tiểu thư cũng ở đây à?”

Chẳng biết tại sao, Quý Ương cảm thấy giọng Bùi Tri Diễn lạnh lùng hơn trước.

Bùi Tri Diễn cưỡi ngựa, Quý Ương nhìn thẳng, vừa vặn có thể nhìn thấy mu bàn tay của hắn.

Một màn này giống như lần đầu gặp gỡ ở kiếp trước, hàng ngàn suy nghĩ chạy loạn trong lòng Quý Ương quấn quanh không ngớt, nàng cực nhanh ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đối diện với ánh mắt Bùi Tri Diễn, dường như có cảm xúc gì đó bị hắn che giấu, một cái chớp mắt trôi qua, nhanh đến mức Quý Ương căn bản không kịp bắt lấy.

Phía sau truyền đến tiếng vang, Quý Ương theo bản năng lại bước về phía trước một bước, đóa tường vi thêu trên vạt áo đối diện mây mù màu trắng kia, vừa vặn nhẹ nhàng chạm vào đầu gối Bùi Tri Diễn.

Sắc vi xinh đẹp kiều diễm, nhiệt ý mềm mại cho dù cách vải vóc cũng có thể phân biệt rõ ràng.

Đôi mắt trầm lạnh của Bùi Tri Diễn bỗng nhiên trở nên tối tăm, con ngựa thì không hề báo trước giơ vó, đạp qua đạp lại mặt đất, từ mũi phun ra tiếng thô lỗ.

Quý Ương sợ tới mức nhẹ giọng kêu lên, đứng tại chỗ không nhúc nhích, không rõ là vì sợ quên cử động, hay là trong lòng cho rằng Bùi Tri Diễn tuyệt đối sẽ không làm tổn thương nàng.

“Biểu muội!”

Diệp Thanh Huyền bị tình hình trước mắt làm kinh hãi, nếu móng ngựa đá lên người Quý Ương, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Bùi Tri Diễn kéo chặt dây cương, dễ dàng chế trụ con ngựa đang xao động bất an, hắn khẽ hất cằm, bễ nghễ bước nhanh tới Diệp Thanh Huyền, một lát sau xoay người xuống ngựa, ném dây cương cho Cao Nghĩa ở một bên.

Diệp Thanh Huyền bước nhanh đến bên cạnh Quý Ương, vẻ mặt lo lắng, “Có sao không?”

“Ta không sao.” Giọng Quý Ương yếu ớt, con ngựa kia làm nàng sợ thật.

Nàng ổn định tinh thần, nói với Bùi Tri Diễn: “Đυ.ng vào thế tử, mong thế tử thứ lỗi.”

Quý Ương giờ mới chú ý tới hắn còn mặc quan phục, y bào màu đen tuyền mặc ở trên người hắn có vẻ càng thận trọng nhã nhặn, thậm chí so với Diệp Thanh Huyền còn nhiều hơn vài phần ôn nhu.

Bùi Tri Diễn đứng trước mặt hai người, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt: “Không sao.”

Hắn giống như nhớ tới chuyện gì thú vị, mặt mày tuấn mỹ khẽ cong, “Dù sao... cũng không phải một hai lần.”