Mỹ Nhân Kiếp

Chương 7: Gia pháp

Quý Yến và Quý Ương cùng nhau hồi phủ, Trần thị bận trước bận sau, tự mình thu xếp cho bếp sau thêm không ít món ăn hai người thích ăn.

Trên bàn cơm Trần thị cười nói với hai người: “Canh gà bụng heo này bắt đầu hầm từ buổi chiều, hai đứa nhân lúc còn nóng uống thêm hai chén, chờ nguội sẽ không tươi nữa.”

Trần thị là sau khi mẫu thân Quý Ương qua đời ba năm gả cho Quý Đình Chương, hiện giờ cũng mới hai mươi lăm, nhã nhặn lịch sự ôn thục, xử lý nội trạch gọn gàng ngăn nắp.

Chỉ là kiếp trước Quý Ương cùng nàng cũng không thân cận, trong lòng cũng luôn có chút khúc mắc, hôm nay nghĩ lại Trần thị đối với nàng cùng ca ca vẫn luôn cẩn thận lấy lòng, khắp nơi để ý, quan tâm có thừa. Kiếp trước nàng từ Hầu phủ trở lại Quý phủ, cũng là nàng thường xuyên đến khuyên giải chính mình.

“Để mẫu thân lo lắng rồi.” Quý Ương múc bát canh nếm thử một miếng, ngoan ngoãn cười nói: “Quả thật rất ngon.”

Trần thị mỉm cười, múc một chén bưng cho Quý lão phu nhân, “Mẫu thân ăn canh.”

Nàng xoay người múc canh cho Quý Đình Chương, Quý Đình Chương nhận bát từ tay nàng nói: “Tự ta làm được rồi, nàng cũng ăn đi.”

Quý Đình Chương mặc áo thun màu chàm, đã gần bốn mươi tuổi, khuôn mặt vẫn tuấn lãng như cũ, thoạt nhìn nho nhã hiền hòa.

Uống canh xong, ông nhìn Quý Yến, thần sắc nghiêm túc, “Hôm nay ta gặp Trương Học Chính của Quốc Tử Giám.”

Quý Yến suýt sặc canh, liếc trộm Quý Đình Chương một cái, nhanh chóng cụp mắt vùi đầu ăn cơm.

Quý Đình Chương thấy hắn như vậy trong lòng cũng đã tính toán, hừ nhẹ một tiếng nói: “Hắn hỏi ta bệnh của ngươi đã khỏi chưa, ta cũng không biết trả lời như thế nào.”

Quý Yến vì có thể lười biếng hai ngày, dùng thân thể không khỏe làm cớ báo nghỉ, vốn định hôm nay thần không biết quỷ không hay trở về…

“Cha.” Quý Yến liếʍ liếʍ môi, “Ngày mai con sẽ tạ tội thầy.”

“Còn dám trốn đến Diệp gia, ta thấy ngươi càng ngày càng không biết nặng nhẹ.” Quý Đình Chương đè nén tức giận, “Ăn xong theo ta đi từ đường.”

Đi từ đường, đây chính là ý tứ muốn động gia pháp, Quý Yến liều mạng hướng Quý lão phu nhân nháy mắt cầu cứu.

Quý lão phu nhân coi cháu trai như bảo bối, làm sao có thể mặc kệ hắn bị đánh, “Bữa cơm đang ngon, nói cái này làm cái gì, không được đi, lát nữa cùng tổ mẫu đi Phật đường tụng kinh.”

“Vâng.” Quý Yến cười ha hả đáp ứng.

Quý Đình Chương cau mày, “Mẫu thân, bởi vì người luôn nuông chiều nó, nó mới vô pháp vô thiên như thế.”

Trần thị từ khi thành thân tới nay rất ít khi thấy Quý Đình Chương tức giận, vài lần đều là bởi vì Quý Yến, tuy nói dối trốn học là không tốt, nhưng nếu vì chuyện này mà đánh một trận, cũng có chút nghiêm trọng.

Nàng ôn nhu khuyên nhủ: “Lão gia bớt giận, việc học của Quốc Tử Giám quả thật nặng nề, Yến nhi muốn nghỉ ngơi hai ngày, nghĩ đến trong lòng hắn cũng hiểu rõ chừng mực.”

“Nàng không cần phải nói thay cho nó.”

Quý Đình Chương trầm giọng, Trần thị không lên tiếng nữa.

“Mẫu thân nói không sai.” Quý Yến không dám lớn tiếng chống đối, cứng cổ nói: “Tự con biết.”

Quý Đình Chương vốn đang đè nén lửa cũng không thu lại được, nhướng mày, lạnh giọng quát: “Tâm cao khí ngạo*, ngươi cho rằng ngươi đỗ Giải Nguyên** là có thể thuận buồm xuôi gió sao?”

(*) Tâm cao hơn trời, khí tính kiêu ngạo.

(**) 解元: Giải nguyên là một học vị trong hệ thống khoa bảng. Danh từ "giải nguyên" được dùng để gọi người thí sinh đỗ cao nhất trong khoa thi Hương vốn là một khoa thi liên tỉnh. Theo thông lệ, thi Hương thường tổ chức 3 năm 1 lần tại một số trường thi trong nước (nguồn: wikipedia).

Quý Yến trong lòng không phục muốn cãi lại, Quý Ương vội vàng ở dưới bàn đá đá chân hắn, nếu hắn lại cãi lại, trận đánh thật sự không thể thoát được.

“Phụ thân.”

Quý Ương lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.

“Chuyện lần này không trách ca ca, là con sớm nói muốn ăn vải, huynh ấy mới đặc biệt đưa cho con.”

Quý Đình Chương đối với Quý Yến yêu cầu nghiêm khắc, ở trước mặt Quý Ương lại là cha hiền, con gái từ nhỏ tính tình khϊếp nhược mẫn cảm, nói chuyện cũng là kiều kiều nhu nhu, nếu hắn lại răn dạy Quý Yến, chỉ sợ nàng lại cho rằng là nguyên nhân do mình.

Quý Dao ngồi kề bên Trần thị cũng cầu tình theo, thanh âm mềm mại ngây thơ, “Phụ thân, con tới thay người đánh a huynh, được không?”

“Còn muốn hai muội muội của ngươi tới thay ngươi nói chuyện, không có nửa điểm bộ dáng làm huynh trưởng nên có.”

Quý Đình Chương bưng bát cơm lên, việc này coi như cho qua.

Ăn cơm xong Quý Ương liền trực tiếp trở về Nguyệt Phong các, thần sắc mệt mỏi tựa vào gối, cũng không nói lời nào.

Hôm nay vừa thấy, nàng mới biết được Bồ Tát không chỉ đáp ứng thỉnh cầu của nàng, để cho nàng gặp lại Bùi Tri Diễn, mà cũng đáp ứng cả thỉnh cầu của hắn.

[Quý Ương, nếu có thể làm lại từ đầu, ta tình nguyện quay về thời điểm chưa từng quen biết ngươi.]

“Ta quả thật chưa từng quen biết ngươi.” Tiếng Bùi Tri Diễn cười tự giễu vang lên bên tai Quý Ương, đâm vào ngực nàng, trong mắt không thể khống chế, ẩm ướt chua xót.

Quý Ương cầm ngọc bội trong tay nhìn, vết khắc rõ ràng, vân lôi điêu khắc ra cũng có thể thấy được sự sắc bén và cường thế của nó.

Cẩn thận hồi tưởng lại, thật ra Bùi Tri Diễn kiếp trước mới không phải là người nhiệt tình.

Quý Ương hít cái mũi cay xè, thay đổi phương pháp an ủi mình, hiện giờ hắn đã làm bộ dáng quân tử đoan chính, ngược lại còn dễ dàng tiếp cận hơn một chút.

Lý ma ma trải giường trước khi cất bước, nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Quý Ương, thân thiết hỏi: “Tiểu thư cảm thấy mệt mỏi sau khi đi đường sao?”

Quý Ương giật mình phục hồi tinh thần, dùng sức chớp mắt, cất ngọc bội đi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

“Trưởng tỷ!”

Bên ngoài truyền đến thanh âm Quý Dao.

Quý Ương ngẩn người, không đợi nàng đứng dậy Quý Dao đã chạy vào, hai bên búi tóc buộc trân châu lắc lư một cái, rất là linh động đáng yêu.

Quý Ương đứng lên, dịu dàng cười nói: “Sao muội lại tới đây vào lúc này?”

Quý Dao đi tới bên cạnh nàng, chỉ ra bên ngoài nói, “Muội đi cùng mẫu thân.”

Trần thị cũng đi vào, nàng cười nhẹ trách Quý Dao, “Chạy gấp như vậy, cũng không sợ ngã.

Mau tới đây, đừng làm loạn trưởng tỷ.”

Quý Dao không chịu, ngược lại dựa vào người Quý Ương, dính lấy nàng nói: “Trưởng tỷ, tỷ đã đồng ý mang bánh mặt trăng cho muội đó.”

Bánh mặt trăng*?

(*) Hình minh họa: https://english.visitkorea.or.kr/public/images/foodtrip/k-food-img/20230721124010065.jpg

Suy nghĩ của Quý Ương xoay chuyển rất nhanh, hồi tưởng lại ở huyện Võ Thanh thường có một bà tử chọn bánh ngọt mình làm đi khắp hang cùng ngõ hẻm rao bán, bánh gạo làm ra hình dạng như trăng khuyết, bên trong cũng là hương vị tiệm bánh ngọt khác làm không ra, ngọt mà không ngấy vào miệng liền tan, ăn rất ngon. Mỗi lần nàng từ Thông Châu trở về lại mang theo một ít.

“Ta quên mất rồi.” Quý Ương áy náy nói.

Quý Dao còn trông mong ngóng ăn bánh ngọt, vừa nghe không có, miệng đều vểnh lên.

Lý ma ma đi tới thỉnh an Trần thị, dỗ dành Quý Dao nói: “Nhị tiểu thư muốn ăn bánh ngọt, không bằng lão nô đi lấy chút bánh đậu cuốn và bánh ngọc lộ.”

Quý Dao vẫn ủy khuất, thanh âm cũng nhỏ đi, “Ta muốn ăn bánh mặt trăng cơ.”

Trần thị trừng nàng một cái, “Không thể tùy hứng.”

Lý ma ma tiếp tục cười nói: “Nếu nhị tiểu thư thật sự muốn ăn, lão nô ngày mai đi Thông Châu một chuyến là được, đi về không quá nửa ngày.”

Sắc mặt Trần thị hơi thay đổi, Lý ma ma không phải hạ nhân bình thường, bà trước kia là nha hoàn bên người tiền phu nhân, sau đó lại hầu hạ Quý Ương, nếu thật sự bảo bà đi mua bánh ngọt cho Quý Dao, lão gia nhất định sẽ trách cứ.

“Đâu cần phiền toái như vậy.” Quý Ương mím môi cười, sờ sờ gò má tròn trịa của Quý Dao, “Ma ma không cần phí sức, con biết có tiệm bánh ngọt ở ngõ Song Li cũng có bán bánh ngọt, ngày mai con dẫn tiểu muội đi ăn.”

Quý Ương biết trong lòng Lý ma ma suy nghĩ, mẫu thân đi rồi ma ma thương tiếc nàng nhất, e sợ nàng bị Trần thị ủy khuất, có cái gì luôn là người đầu tiên chắn ở phía trước nàng.

Đôi mắt Quý Dao sáng lên vì đã lâu không được ra khỏi phủ chơi, “Biết trưởng tỷ là tốt nhất mà.”

Một câu nói dễ nghe khiến Quý Ương vô cùng hưởng thụ.

“Con nha…” Trần thị trầm tĩnh lại, giả vờ giận mà nói một câu, ôn hòa hướng Quý Ương cười cười, “Dao nhi chính là thích dính lấy ca ca tỷ tỷ.”

Quý Ương gật đầu, tính tình Quý Dao hoạt bát hơn nàng nhiều, nếu không phải muội ấy thường xuyên đến tìm, chỉ sợ hai người còn không thân thiết nổi.

Thấy hai đứa nhỏ ở chung hòa thuận, trong lòng Trần thị cũng vui vẻ.

“Mẫu thân sao lại tới lúc này?” Quý Ương thấy Xuân Tương đi theo sau Trần thị cầm mấy tấm vải, nghĩ đến là muốn may áo hè cho nàng.

Trần thị bảo Xuân Tương mang vải lên cho Quý Ương xem, “Lúc trước con không ở trong phủ, mẫu thân sợ chọn con không thích, mấy loại vải này đều tôn lên màu da của con, hoa văn cũng đẹp, con chọn đi.”

Quý Ương đưa tay vuốt tấm vải, khó lựa chọn hỏi Trần thị, “Mẫu thân cảm thấy con mặc cái nào đẹp?”

Trần thị không nghĩ tới nàng sẽ chủ động hỏi mình, giật mình một cái lập tức nở nụ cười, “Con ngựa thu nguyệt bạch này rất nổi bật nếu con mặc trên người.”

Trần thị nói xong thì cầm lấy một mảnh vải ướm thử lên Quý Ương, suy nghĩ một chút, lại cầm lấy một mảnh vải bớt đỏ một chút, da thịt Quý Ương ngưng trắng mịn, ngũ quan đặc biệt xinh đẹp, màu sắc tươi sáng mặc ở trên người nàng chẳng những không lộ ra vẻ tầm thường, ngọc cơ hồng y, ngược lại đem nàng tôn lên như mỹ nhân bước ra từ trong tranh.

Chỉ là Quý Ương hiếm khi có xiêm y màu sắc sáng, Trần thị sợ nàng không thích, liền đem màu trắng đặt ở trên, “Ta cảm thấy hai bộ này cũng không tệ.”

Quý Ương cũng thấy đẹp, dịu dàng cười nói: “Nghe theo mẫu thân ạ.”

Trái tim Trần thị ấm áp, “Nếu vậy, mẫu thân ngày mai sẽ cho người đi làm thành xiêm y.”

Lúc nàng mới gả tới, Quý Ương cũng đã lớn, rụt rè trốn ở phía sau Lý ma ma, lo sợ bất an gọi nàng là mẫu thân, khi đó nàng liền đau lòng đứa nhỏ này, chỉ là Quý Ương đối với nàng mặc dù tôn kính nhưng cũng không thân cận, hôm nay thấy nàng chịu chủ động thương lượng với mình, Trần thị chỉ cảm thấy ấm áp.

Kế thất không dễ làm, có bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng, nàng còn không phải thánh nhân, hoàn toàn không thiên vị, nàng cũng sẽ tận tâm lực chiếu cố Yến nhi cùng Ương nhi.

*

Đường hẻm hẹp, Quý Ương để xe ngựa dừng lại, tự mình dắt Quý Dao đi qua.

Quý Dao lắc lắc tay đang đan vào nhau của hai người, ngửa đầu hỏi Quý Ương, “Trưởng tỷ, làm sao tỷ biết nơi này cũng có bán bánh mặt trăng?”

Quý Ương ừ một tiếng, nói: “Là ca ca nói cho ta biết.”

Đi được một đoạn đã có thể nhìn thấy bảng hiệu của Phúc Thuận Trai, Quý Ương nhất thời có chút hoảng hốt, giống như lại nhớ tới lúc Bùi Tri Diễn dẫn nàng tới nơi này ăn bánh ngọt.

“Trưởng tỷ đang cười cái gì?” Quý Dao tò mò hỏi, mắt hạnh đen nhánh đang chớp chớp, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Quý Ương.

Hai má Quý Ương nhanh chóng đỏ lên, khẽ mím môi thu hồi suy nghĩ của bản thân, bước nhanh hơn, có vài phần hoảng hốt chạy bừa.

“Đi nhanh một chút, muộn sẽ bán hết đó.”

Quý Dao vẫn còn là một đứa trẻ, nghe Quý Ương nói như vậy cũng bất chấp vì sao nàng đỏ mặt, vội vàng đi theo vào Phú Thuận Trai.

Chủ quán rất nhanh đưa bánh ngọt tới, bánh gạo trắng nõn còn nóng hôi hổi, sau khi cắn một miếng đường vừng bên trong liền tan ra, còn có từng hạt hạch đào vụn, ăn một miếng trong miệng hồi lâu đều là vị ngọt ngào.

Thấy khóe miệng Quý Dao dính hạt vừng, Quý Ương cầm khăn lau cho muội muội, cười nói: “Nếu muội thích như vậy, mua thêm một phần mang về, giữ lại ngày mai ăn.”

Quý Dao dùng sức gật đầu.

Hai người mang theo bánh ngọt đang muốn đi, ngoài cửa lại có một người đi vào, mắt hạnh mày liễu mặt tròn, Quý Ương không thể quen thuộc hơn, người đó là nha hoàn Liễu Vĩ hầu hạ mẫu thân của Bùi Tri Diễn.

Quý Ương nhìn ra ngoài quán, một cỗ kiệu đang chờ, chắc là Tần thị đang ở bên trong.

Liễu Vĩ cầm bạc đưa cho chưởng quầy, “Làm phiền gói cho ta một phần bánh mặt trăng.”

“Ây da, thật không khéo.” Chưởng quầy nói: “Phần cuối cùng vừa bán đi rồi.”

Liễu Vĩ nhíu mày hỏi: “Một miếng cũng không có?”

“Cái này ta cũng không biến ra được a.” Chưởng quầy tươi cười nói: “Cô nương không bằng nếm thử cái khác.”

Liễu Vĩ lắc đầu, “Phu nhân nhà ta thích ăn cái này, không có thì thôi đi.”

Quý Ương cúi đầu thương lượng với Quý Dao một chút, được sự đồng ý của nàng mới lên tiếng gọi Liễu Vĩ lại.

“Cô nương chờ một chút.”

Liễu Vĩ quay đầu lại, qua một lát mới không xác định hỏi: “Ngươi đang gọi ta?”

Quý Ương kéo môi cười yếu ớt, đi tới đưa túi giấy dầu trong tay lên, “Ta vừa rồi nghe nói cô nương nói là cố ý tới mua bánh này, ta và muội muội đã ăn rồi, vừa mua thêm một phần, không bằng tặng cho cô nương đi.”

Liễu Vĩ mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức lại khéo léo cự tuyệt nói: “Cái này sợ là không hay lắm.”

Quý Ương kiên trì nhường bánh ngọt.

Thế tử thích ăn bánh mặt trăng của cửa hàng này, cho nên phu nhân mới cố ý tới mua, nghĩ vậy, Liễu Vĩ liền không từ chối nữa, hướng Quý Ương cười cảm kích: “Đa tạ cô nương.”

Sau đó đưa bạc cho Quý Ương, Quý Ương cũng không từ chối, cười nói với Quý Dao: “Đi thôi, đi mua kẹo.”

*

Mãi cho đến lúc đốt đèn, hoàng hôn dần buông xuống, Bùi Tri Diễn mới trở lại Hầu phủ, một thân quan phục màu đen sải bước ở phía trước, Cao Nghĩa đi ở phía sau hắn.

Đi qua thùy hoa môn* tiến vào nội viện, Liễu Vĩ chờ đã lâu tiến lên nghênh đón, “Thế tử đã trở lại, phu nhân đang chờ ngài dùng bữa.”

(*) Thùy hoa môn là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện. Thùy hoa môn được đặt tại đường trục chính, ở chính giữa phía bắc của ngoại viện, nằm trên bậc đá cao ba bậc hoặc năm bậc, dùng để ngăn cách phần trước và sau của viện (nguồn: angcovat.vn). Minh họa: https://www.chudu24.com/wp-content/uploads/2018/08/tam-tien.jpg

Bùi Tri Diễn nhìn sắc trời, thường ngày lúc này mẫu thân đã sớm dùng bữa, hơn nữa hôm nay còn đưa bà vào cung gặp di mẫu... Suy nghĩ một chút, Bùi Tri Diễn liền biết bà đợi đến bây giờ là vì sao, trên mặt tuấn tú hiện lên vẻ bất đắc dĩ, “Mẫu thân còn chuẩn bị tốt bánh mặt trăng đúng không?”

Liễu Vĩ che miệng nở nụ cười: “Thế tử anh minh.”