Bữa Ăn Tối Cuối Cùng

Chương 6: Xưng tội

Knock Knock.

Bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.

[Tù nhân số 309, đã đến giờ trở lại phòng giam.]

Tiểu An giật mình vội kéo váy xuống, ngồi thụp xuống gầm bàn.

Paul trừng mắt nhìn ra cửa. Không nói thêm lời nào, hắn rời đi.

Sau khi cửa được đóng lại. Tiểu An vội vàng lấy lại chiếc quần con được phủ trên camera.

Từ sao hôm đó, Tiểu An hễ làm việc gì thì hình ảnh thoát loạn giữa cô và Paul cứ quẩn quanh trong tâm trí. Nó khiến cô không tài nào tập trung được cho công việc.



Sáng sớm, Tiểu An đã có mặt ở nhà thờ. Cô bước vào toà Giải tội, ngồi xuống. Bàn tay run rẩy làm dấu, sau đó nắm chặt hai tay trên đùi.

[Thưa cha, con là kẻ có tội, xin cha ban phép lành cho con… Con đã… ]

Tiểu An giải bày hết những trăn trở trong lòng. Về chuyện sai trái mà cô đã làm với Paul. Hệt như một người rơi xuống đại dương đang tìm cách bấu víu những gì trôi nổi trên mặt nước để mong sống sót.

Nói xong, cô đưa hai tay lên che mặt, bật khóc nức nở.

Cha cất giọng một cách từ tốn.

[Con đã nhìn thấu được lỗi lầm của mình. Chúa luôn mở rộng vòng tay chào đón con. Chỉ cần con biết dừng lại đúng lúc và lo việc đền tội… Cha tha tội cho con. Nhân danh cha, con và thánh thần]

Những lời Cha vừa nói khiến Tiểu An bừng tỉnh. Cô nhìn về phía tượng chúa, đôi mắt rưng rưng.

[Amen]

Nhiều ngày trôi qua. Tiểu An tìm mọi cách trốn tránh Paul, cố quay về cuộc sống bình thường. Nhưng việc không gặp được cô lại khiến Paul như muốn phát điên. Hắn làm loạn khắp cả khu phòng giam.

“Tiểu An, dạo này cậu bị làm sao đấy. Cứ như mất hết hồn vía”

Lục Hạ áp sát mặt lại gần Tiểu An đang nằm gục trên bàn.

“Cậu không xem tôi là bạn thân nữa đúng chứ? Hỏi cũng không thèm trả lời là thế nào. Tôi cảm thấy đau lòng lắm đó có biết không. Huhuhu”

Tiểu An nhíu mày uể oải.

“Được được. Tới nói tớ nói.”

Lục Hạ cười khoái chứ.

“Mau nói xem. Ai đã khiến cậu mặt mày ủ rũ.”

“Hôm qua mẹ tớ gọi. Lại hỏi tớ bao giờ có người yêu để bà được gặp mặt. Haiz. Làm con một khổ thật đó.”

“Xời. Tưởng gì. Vậy thì cậu cứ có người yêu là được mà.”

“Nói nghe dễ như cậu…”

“Thì cứ chọn đại một anh cũng được mà. Tối nay tớ qua đón cậu. Cậu chỉ việc thật xinh đẹp vào.”



Lục Hạ nắm tay Tiểu An bước vào XX club. Âm nhạc xập xình cùng những ánh đèn màu chớp tắt liên tục khiến Tiểu An hoa cả mắt.

“Uầy. Có vẻ tớ không hợp mấy chổ này lắm.”

“Chơi một chút lại không muốn về ấy chứ.”

Lục Hạ hét to rồi kéo Tiểu An vào dòng người đang lắc lư nhảy múa.