Bữa Ăn Tối Cuối Cùng

Chương 1: Nhà tù Oak Park Heights

Chu Tiểu An là một cô gái thông minh và giỏi về ngoại ngữ. Một năm trước, cô đạt học bổng và du học ngành y tại trường đại học Stanford. Chỉ trong vòng một năm cô đã đạt được rất nhiều bằng cấp và chứng chỉ quan trọng.

Sau bao cố gắng, Tiểu An được cử đi làm bác sĩ trị liệu tại nhà tù Oak Park Heights. Đây là một trong số những nhà tù an toàn nhất dành cho những phạm nhân được xếp vào loại “nguy cơ cao”.

Từ lúc bước vào, Chu Tiểu An cảm thấy được sự choáng ngợp bởi khung cảnh đầy rẫy tội phạm và cảnh sát. Những tên tội phạm đều liếc nhìn mỗi khi cô bước qua, ánh mắt chúng nhìn cô tự hồ như những con sói đói đang chực chờ con mồi của mình.

Tiểu An mệt nhoài ngã người trên ghế sau khi nói chuyện với rất nhiều tội phạm trong một ngày. Cho đến khi hắn bước vào.

Lính canh kéo hắn vào văn phòng của Tiểu An và xích hắn ta lại.

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tiểu An, người lính giải thích.

[Đây là Paul Jonathan, đã bị kết án tử hình cách đây một tháng. Hắn là một kẻ có tính cách khá hung hãn và bạo lực, gây ra nhiều cuộc bạo loạn và đánh nhau ngay cả khi ở trong tù. Chúng tôi phải giữ hắn trong tình trạng như vậy để không làm hại đến cô.]

Chu Tiểu An chậm rãi gật đầu. Khi người lính rời đi, cô mới cẩn thận quan sát tên tội phạm.

Hắn ta có gương mặt điển trai, ngoại hình cao lớn và đầy hình xăm từ ngực trải dài sang hai cánh tay. Dù có vẻ ngoài nguy hiểm nhưng ánh mắt gã rất cuốn hút. Tròng mắt xanh biếc, lông mi dài và dường như luôn ướt đẫm, long lanh.

Chết thật, tiểu An à sao mày lại sao nhãn trong lúc làm việc.

Tiểu An nghĩ vậy rồi lắc đầu nhẹ để tỉnh táo hơn.

[Xin chào. Tôi là Tiểu An. Tôi mới đến đây ngày hôm nay. Kể từ giờ tôi sẽ phụ trách kiểm tra sức khoẻ định kì của mọi người.]

Paul trừng mắt nhìn cô. Ánh mắt đầy giận dữ và hận thù. Tạo cho cô cảm giác như mình đã gây thù chuốc oán gì đó với hắn.

Chợt cô nhìn thấy một vết sướt dài đang rỉ máu trên gò má của Paul.

[Có vẻ anh lại vừa gây chuyện ở đây nhỉ. Tôi sẽ giúp anh khử trùng vết thương.]

Paul nhìn Tiển An với ánh mắt kinh tởm nhưng không kháng cự khi cô lau vết thương cho hắn. Cơ bắp của Paul căng ra dưới sự chạm vào của cô.

[Cô có vẻ không sợ sệt gì khi nghe tên lính kia kể về tôi nhỉ?]

[Có một chút.]

Hahaaa.

Paul bật cười đầy lạnh lùng.————Vì truyện này bối cảnh sử dụng 2 ngôn ngữ nên khi nhân vật thoại tiếng Anh mình sẽ để trong ngoặc […] nhé.