Sau Khi Đệ Nhất Kiếm Tiên Về Hưu

Chương 40: Lần tiếp theo ngươi đến Ma giới

Trên mặt người này đeo một chiếc mặt nạ hình con lợn xấu một cách độc lạ, ngoại trừ điều đó ra thì nhìn y có vẻ vô hại, nhưng việc xuất hiện ở đây lại có vẻ kỳ lạ một cách khó hiểu

Đệ tử không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào từ người này, người này cứ thế xuất hiện, sau đó đứng ở đây, không một tiếng động.

Thì ra trong ma cung lại có một người như thế này?

Dựa vào ánh đèn phía trên, tầm mắt đệ tử hạ xuống thắt lưng của người nọ.

Người này không mặc trang phục đặc trưng của thủ vệ cửa hay người hầu, mà ngược lại,y mặc một bộ trường bào xanh lụa viền trắng, trên áo thêu hình mây bay hạc lượn bằng chỉ bạc và ám văn không rõ, nhìn không giống quần áo bình thường.

Người của ma cung đều đeo ngọc bội thể hiện thân phận bên hông, nhưng người này lại không có, chắc chắn y không phải là người làm việc trong ma cung.

Nơi này không phải là nơi người thường muốn vào là vào được, vậy thì chỉ còn lại một khả năng, người này cũng giống như họ, đều là khách bên ngoài đến ma cung.

Nhưng nhìn vào khí tức của người này, không hề có dao động của linh lực, rõ ràng là một phàm nhân.

Sao một phàm nhân có thể đến được Ma giới, hơn nữa còn đến được nơi này?

Đệ tử nghĩ trong đầu như thế, ngoài miệng cũng hỏi ra ngoài: "Xin hỏi ngài là...?"

Người đầu tóc bạc phơ kia không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ nói: "Ngươi bị lạc đường."

Nghe không giống như đang hỏi, mà là khẳng định.

Sự thật mà anh ta cố gắng che giấu ngay lập tức bị vạch trần, sự chú ý của đệ tử lập tức bị chuyển, vành tai hơi đỏ lên.

Cúi lâu quá khiến cái eo già của Trần Bất Nhiễm không chịu nổi, y đứng thẳng dậy xoa xoa tóc, tóc y được buộc lại bằng một sợi dây, ít nhất không bị rối tung lên.

Lúc y đứng dậy, trong gió truyền đến tiếng bước chân.

Nhìn theo hướng gió thổi, phía sau rừng cây, trên con đường phẳng lì có một người đang bước đến, trên lưng mang theo một hòm thuốc nhỏ, râu tóc bạc phơ rối bời.

Là lão y sư, từ xa lão đã nhìn thấy người đứng bên này, lão vừa đi vừa nói: "Quả nhiên đại nhân ở đây, thuốc hôm nay..."

Đợi đến khi tiến lại gần, lão mới nhìn thấy ở đây còn có một người nữa, ngay lập tức ngừng câu nói.

Nhìn bộ giáo phục màu xanh trắng trên người, chắc hẳn là đệ tử Kiếm Tông.

Lão nhìn đệ tử kia, còn nam đệ tử lại nhìn Trần Bất Nhiễm đứng bên cạnh.

Đại nhân?

Trần Bất Nhiễm nói: "Cậu ta bị lạc đường."

"Nơi này nhìn đâu đâu cũng giống nhau, lần đầu đến đây ai cũng phải bị xoay mòng mòng vài lần, bị lạc đường cũng là chuyện bình thường."

Lão y sư hiểu ý của y, vừa hay lão cũng có chút quan hệ với Kiếm Tông, bèn quay sang nhìn người đệ tử, nói: "Để ta dẫn ngươi về."

Chuyện đã đến nước này, không thể từ chối, đệ tử liền bèn nói lời cảm ơn, theo sau lão y sư rời đi.

Trần Bất Nhiễm không đi cùng họ, y vẫn đứng bên hồ, chỉ khẽ vẫy tay với họ.

Bước chân tiến về phía trước, cho đến khi rẽ qua một bụi cây, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng người phía sau nữa, đệ tử kia mới thu hồi ánh mắt.

Lão y sư bên cạnh rất thích trò chuyện, hỏi đệ tử xuất sư từ ai.

Đệ tử quay đầu lại, đáp lại mình đệ tử của đại trưởng lão.

Lão y sư cười nói: "Trước kia ta từng ở Dược Tông một thời gian dài, cũng quen biết đại trưởng lão, nhìn ngươi có vẻ xa lạ, chắc là đệ tử mới nhỉ?"

"Tiểu bối đã gia nhập môn phái mấy chục năm rồi, cũng không thể coi là mới được."

Người này trông có vẻ hiền lành, lại thích nói chuyện, rất dễ gần, hiện giờ lại có thêm mối quan hệ này, thái độ của đệ tử cũng trở nên tự nhiên hơn, bèn hỏi người vừa nãy là ai.

Thật ra anh ta không có ý định tìm hiểu. Chỉ là lúc đến đây chưa từng nghe ai nói trong ma cung còn có khách khác, bây giờ lại nhìn thấy, cảm thấy hơi tò mò.

Tuy rằng lão y sư thích nói chuyện, nhưng cũng biết chuyện gì nên nói chuyện gì không nên, lão chỉ đáp: "Một người bệnh thôi."

Vừa dứt lời, lão chỉ tay về một hướng, nói: "Đi đường này."

Cuộc trò chuyện kết thúc như vậy, đệ tử cũng không hỏi thêm nữa.

Đưa đệ tử đến tận cửa biệt điện được sắp xếp cho họ để nghỉ ngơi, lão y sư dừng bước, nói: "Lần sau đừng để bị lạc đường nữa."

Nam đệ tử cảm thấy hình như trong lời nói của lão còn có ý gì đó, nhưng lại không hiểu rõ, chỉ biết nói lời cảm ơn, liên tục gật đầu, nhìn lão y sư rời đi rồi mới bước vào trong.

Những đệ tử cùng đi với anh ta đã trở về, đang ăn mắng, anh ta trở về đúng lúc lắm, vừa hay bị mắng cùng luôn, đại sư huynh đỡ phải tốn sức đi mắng riêng anh ta.

Ban đầu anh ta muốn kể chuyện vừa gặp cho mọi người nghe, nhưng thấy đại sư huynh vẫn còn đang tức giận, nên anh ta không dám lên tiếng, chỉ biết lặng lữ gia nhập hàng ngũ bị mắng.

Đợi đến khi lão y sư và đệ tử Kiếm Tông đi xa, Trần Bất Nhiễm mới cúi đầu nhìn mặt hồ phẳng lặng.

Dưới mặt hồ, những chiếc vảy đen kịt chậm rãi di chuyển, một sinh vật khổng lồ dần chìm xuống vực sâu dưới đáy hồ, mặt nước nổi gợn sóng nhẹ.

Cho đến khi mặt hồ vắng lặng trở lại, lão y sư đã đưa người về quay trở lại.

Lúc nãy lão muốn nhắc nhở Trần Bất Nhiễm chưa uống thuốc hôm nay, kết quả vừa đến nơi thì thấy y lấy thoại bản ra, bèn ngồi xuống xem cùng.

Đợi đến khi lão phản ứng lại, thoại bản đã đọc được gần một nửa rồi.

Để tránh tiếp tục sa vào câu chuyện, lão y sư kịp thời dừng lại, như nhớ ra điều gì, lão hỏi: "Đại nhân còn ở lại đây mấy ngày nữa?"

Trần Bất Nhiễm lắc đầu: "Lát nữa sẽ đi."

Không ngờ lại sớm như vậy, lão y sư nghe vậy thì sững sờ, im lặng một lúc, sau đó cẩn thận hỏi: "Ma Quân đại nhân đã biết chưa?"

Tạ Cảnh đã biết rồi.

Lúc Trần Bất Nhiễm ra ngoài dạo chơi, hắn không đi theo, mà ở lại trong điện xử lý công việc.

Đợi đến khi Trần Bất Nhiễm dạo chơi xong quay trở lại, hắn đã đứng đợi sẵn ở cửa điện.

Mười dặm đèn sáng, rực rỡ lung linh.

Người đi trên đường đội ánh sáng, mái tóc bạc phơ chói mắt, vừa đi vừa tháo mặt nạ xuống.

Trần Bất Nhiễm tiến lại gần, dừng lại trước mặt nam tử đang đứng ở cửa, đeo chiếc mặt nạ hình con lợn hồng hào kia lên mặt Tạ Cảnh, nói: "Trả ngươi này."

Đeo chắc chiếc mặt nạ hình con lợn kia, Tạ Cảnh cúi đầu, nói: "Đi thôi."

Hắn biết một khi người này đã quyết định thì sẽ không thay đổi, nên cũng không hỏi thêm gì nữa.

Không gian bị bóp méo, một vết nứt màu đen xuất hiện.

Tạ Cảnh dẫn người bên cạnh bước vào vết nứt.

Trong chớp mắt, cảnh vật thay đổi.

Chân trời mây đỏ trôi cuồn cuộn, đỏ rực như ngọn lửa cháy hừng hực, trong không khí thoang thoảng mùi cỏ cây và đất.

Lúc này ở trấn Thanh Sơn đã là hoàng hôn, tiếng bước chân trên con đường nhỏ dần xa.

Tạ Cảnh nói: "Lần tiếp theo ngươi đến Ma giới, bầu trời ở đó cũng sẽ như thế này."

Trần Bất Nhiễm ừ một tiếng, tùy ý ngồi xuống dưới hiên nhà, ngẩng đầu lên, nói: "Trở về đi."

Trước khi đi, Tạ Cảnh lại lấy viên đá truyền âm ra nhấn mạnh tầm quan trọng của nó.

Trần Bất Nhiễm phất tay.

Tạ Cảnh cũng giống như mọi khi, đi một cách rất không tình nguyện.