Sau Khi Đệ Nhất Kiếm Tiên Về Hưu

Chương 33: Thì ra ma cung của ngươi cũng có đèn

Tiếng đập trong l*иg ngực chưa kịp bình ổn, Tạ Cảnh nhanh chóng đến gần, vừa định đỡ người lên, lúc chạm đến làn da đối phương lại nhận ra điều không thích hợp.

Làn da nóng rực.

Trời sinh tay chân người này đã lạnh lẽo, bàn tay của y chưa từng nóng đến mức này.

Tạ Cảnh ngồi xổm xuống, cuối cùng cũng thấy được mồ hôi lấm tấm trên mặt đối phương.

Không có khăn ở gần, hắn đành lấy chính tay áo của mình lau mồ hôi, rồi lại nghĩ hẳn nên để người trước đứng dậy từ mặt đất trước, sau đó mới đóng cửa sổ đang lùa gió.

Trần Bất Nhiễm lười hỏi vì sao hắn lại tới nữa, nhìn hắn tất bật bận rộn, chỉ nói một câu: “Mệnh số chưa tận, chỉ là bệnh thương hàn thôi, không chết được.”

Giọng nói của y bị thương tổn, hằng năm ít khi lên tiếng nói câu nào, nhưng dù vậy, khi nói bây giờ vẫn có thể nghe ra sự khác biệt rất lớn, dường như chỉ còn lại tiếng thở.

Hiển nhiên Ma Quân bận rộn hoàn toàn không nghe lọt tai những lời này của y.

Tiện tay lấy một sợi dây buộc mái tóc bạc quá dài của y lại, Tạ Cảnh nói: “Ngươi cho mình là người của Phó Thiên Các sao?”

Phó Thiên Các, tông phái chuyên tu thuật pháp dựa trời hỏi mệnh.

Trần Bất Nhiễm lại bắt đầu tự xem thoại bản của mình.

Tạ Cảnh vốn định khuyên y tạm thời đừng đọc thoại bản nữa, kết quả lúc hạ tầm mắt xuống, hắn thấy được vệt máu đỏ sậm bên cạnh trang giấy.

Đồng tử đỏ sậm khẽ nhúc nhích, hắn khựng lại, một lúc sau mới duỗi tay chạm vào trang giấy, lật sang trang trước.

Trên giấy trắng mực đen có thêm vài vết màu đỏ sậm, màu đỏ này lan rộng, nối với nhau thành một mảnh.

Bàn tay cầm thoại bản khẽ run nhẹ gần như không thể nhận ra, hắn nhanh chóng lật sang các trang trước.

Cứ cách vài trang giấy lại xuất hiện vết máu khô cạnh, có trang còn không thể nhận ra chữ viết ban đầu trên giấy.

Hiển nhiên người này không chỉ bị thương hàn.

Không hề tạm dừng hay do dự, Tạ Cảnh mang theo Trần Bất Nhiễm đi Ma giới.

Trên Ma giới vĩnh viễn không thấy ánh sáng mặt trời, ma cung cũng không sáng hơn bên ngoài bao nhiêu.

Hai ma sử vừa mới nhìn Ma Quân rời đi, bọn họ đã vất vả sửa sang ma cung suốt nhiều người, giờ vừa lúc bốn bề vắng lặng, bọn họ đang muốn tụ tập với nhau tán gẫu, kết quả còn chưa kịp nói đến đoạn hăng nhất thì cuối con đường chợt xuất hiện một bóng hình.

Nói đúng ra phải là hai bóng hình, trong chớp mắt đã tiến đến ngày càng gần hơn.

Lúc này rốt cuộc bọn họ đã thấy rõ.

Người đang đi đến chính là Tạ Cảnh mới rời đi không lâu, hắn đang đỡ một người, trên người đối phương mặc một chiếc áo choàng đen sẫm, vành nón che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thầy vài sợi tóc bạc lộ ra ngoài.

Lúc nhìn kỹ lại, bọn họ phát hiện áo choàng khoác trên người y là chiếc Ma Quân thường mặc.

Hai người liếc nhau.

Đối phương đi đến, bọn họ không dám nhìn nữa, vội nói: “Đại nhân.”

“Tìm y sư đến đây.”

Tạ Cảnh nhìn về phía cung điện tăm tối, lại nói: “Đốt đèn.”

Ma sử không biết người hắn mang theo sẽ ở đâu, vì thế hỏi: “Thắp đèn nơi nào thưa ngài.”

“Tất cả.”

Lúc Tạ Cảnh dẫn người đi một đường trở về tẩm điện, đèn đóm khắp nơi trong ma cung dần được thắp sáng, ánh vàng sáng rực nối liền nhau, chiếu sáng mái hiên và lầu các tĩnh lặng.

Khối kiến trúc khổng lồ im lặng đã lâu giống như đột nhiên được hồi sinh.

Dù dưới tình huống như vậy, Trần Bất Nhiễm vẫn còn tâm trạng bình phán, y nói: “Thì ra ma cung này của ngươi có đèn.”

Giọng nói của y đã khàn đặc đến mức khó thành lời, nhưng nhìn bộ dạng của y không giống đến chữa bệnh, mà giống như đến ngắm cảnh hơn, hoàn toàn không biết cơ thể của mình đang rơi vào tình trạng nào.

Tạ Cảnh không thảo luận vấn đề đèn đóm với y, hắn lập tức dẫn người đi vào trong tẩm điện.

Đèn trong tẩm điện đã được thắp, từng tia sáng nhỏ chiếu sáng căn phòng. Hắn đặt người lên giường, sau đó đi lục tủ, tìm một chiếc áo trong đưa cho y, rồi lại tìm thêm một chiếc ngoài nữa, nói: “Cái này khoác bên ngoài, y phục của ngươi ở chỗ khác, tạm thời mặc đồ của ta đã.”

Hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm: “Không được ghét bỏ.”

Miệng thì nói không được ghét bỏ, nhưng thực tế hắn đã đi đến cửa, chuẩn bị sẵn sàng lấy một chiếc áo khác cho người kia.

Trần Bất Nhiễm không nhịn được tiếng cười khàn: “Ta biết ngươi thích sạch sẽ.”

Lời này nghe kiểu gì cũng thấy hơi lạ, Tạ Cảnh rũ mắt, phát hiện đối phương đã bắt đầu cởi nút thắt trên áo choàng, hắn sửng sốt rồi quay đầu đi.

Ma cung vẫn luôn có y sư, vốn dĩ lão y sư thích chạy đi cãi nhau với mấy lão già ở Dược Tông, sau này chạy không nổi nữa, bèn ở lại trong ma cung, thỉnh thoảng đi đến thành bên cạnh giả làm đại phu nghiệp dư, hiện tại lão đang ở trong cung nên tới rất nhanh.

Tóm lại để lão chạy nhanh hơn chút, hai tên thủ vệ đã dìu lão đi, vừa dìu vừa nâng lên cao, đi một hồi rồi chân lão tách ra hẳn khỏi mặt đất.

…Nhìn tốc độ như này, có thể xem như bước đi như bay.

Ma sử hầu ứng đã chờ trước cửa, dược đồng đằng sau chạy vội đuổi kịp. Lúc y sư chạm chân xuống đất, dược đồng và ma sử đang định tiến lên thì Tạ Cảnh liếc xéo mắt qua.

Không cần lời nói nào thêm, bọn họ đã hiểu ý của hắn, khó lắm mới dừng được bước chân, xoay người an tĩnh đứng một bên.

Chỉ có lão y sư tiến vào trong điện.

Nhận thấy lần này không giống bình thường, y sư cầm theo hòm thuốc nhỏ của mình, đầu tiên lão nhìn người đang đứng một bên, sau đó mới nhấc bước chân lên.

Cửa điện mở ra, lúc người trên bậc thang tiến vào, người ngoài cửa nghe loáng thoáng thấy tiếng ho khan như muốn xé rách lá phổi, âm thanh biến mất theo cánh cửa khép lại.

Cửa điện đóng lại, trước tiên lão y sư thi lễ rồi nói một câu: “Mạo phạm”, vừa nhấc mắt lên, lão nhìn thấy khuôn mặt xa xăm tựa núi cao của người đang khoác áo đen ngồi trên giường.

Đối phương mở mắt nhìn, trong mắt là sự bình tĩnh không gợn sóng của một người đã thấu hết chuyện sinh tử.

Đôi tay đang thi lễ của lão y sư run rẩy.

… Lão đã biết vì sao người đang đứng bên lại hành động cẩn thận như vậy!