Sau Khi Đệ Nhất Kiếm Tiên Về Hưu

Chương 27: Vị tu sĩ rộng lượng

Thời gian lặng lẽ trôi qua những trang thoại bản.

Đợi đến thời tiết ấm dần, Trần Bất Nhiễm mới sực nhớ đến sự tồn tại của dược quán, y lại trông hàng thêm mấy ngày, lúc không người lại đi chơi cờ dưới gốc liễu phía bắc trấn.

Sau khi tiết trời nóng dần, bóng cây lập tức trở thành nơi ai ai cũng thích đi, số người dưới gốc liễu tăng gấp bội, biến thành nơi chơi cờ uống trà buôn chuyện giữa hai bờ ruộng, người trẻ tuổi không thích tới nơi này, nhưng mấy bác trai, bác gái thì lại khác.

Trong lúc chơi cờ với người khác, Trần Bất Nhiễm nghe được nhóm người đang buôn chuyện một bên khác nói, sư phụ dạy ra được một đệ tử Kiếm Tông ở trấn bên cạnh chết rồi, hai ngày trước vừa mới hạ táng xong. Nghe nói vì thanh danh vang dội, lỡ thu quá nhiều người học kiếm, mỗi ngày mệt nhọc quá mức, rồi mệt chết luôn.

Người chơi cờ đối diện y cũng đang lặng lẽ nghe, nghe xong rồi nói: “Lòng tham vô đáy, rắn đòi nuốt voi.”

Trần Bất Nhiễm không trả lời, chỉ nhẹ nhàng hạ quân cờ.

Chẳng qua đó chỉ là lựa chọn của mỗi người thôi.

Một nước phá cục, trong lời bàn tán, đối phương thua hết cả bàn cờ.

Người chơi cờ và đội quân sư của ông ta lại thở dài thườn thượt.

Bên này ván cờ kết thúc, một người đang đứng bàng quan một bên có vẻ như nhớ ra điều gì đó: “Ta nghe nói sau khi sư phụ võ nghệ kia chết, học đồ của ông ta đều đổ xô sang học một vị tu sĩ ở trấn trên.”

Những người khác xua tay: “Nơi này của chúng ta sao mà có tu sĩ tới được.”

Người nói cũng cảm thấy tin này không đúng lắm, cũng không phản bác, cười cợt cho qua, rồi lại nói sang chuyện khác.

Nhưng tin này quả thực là thật.

Mấy ngày sau, lúc đám người lại tụ tập dưới gốc liễu lớn, thái độ bọn họ quay phắt, bắt đầu bàn tán vị tu sĩ kia lợi hại như thế nào.

Có thể làm được những điều họ không thể làm, chỉ cần một lá bùa đã có thể khiến một người bất động. Điều quan trọng nhất là người nọ rất rộng lượng, nếu gặp được đệ tử có tiềm chất, không thu một đồng tiền, chỉ cầu một duyên phận.

Người trên trấn có thể chấp nhận điều này, vốn dĩ bọn họ không có duyên gì với việc tu đạo, trong lòng cũng không chứa hi vọng gì mấy, được chọn là tốt nhất, còn không được thì thôi.

Đã có người không được chọn thì sẽ có người được chọn.

Một người ngồi bên gốc liễu lớn kể lại trên trấn đã có hai người được chọn, cả hai đều là mấy đứa trẻ không lớn không nhỏ.

Ban đầu hai đứa trẻ đang đi học trên học đường, sau khi được chọn rồi thì phụ thân mẫu thân bọn chúng lập tức bảo hai đứa đừng lên học đường nữa, đi theo vị tu sĩ trấn bên cạnh mà học chút bản lĩnh.

Viên là một trong hai đứa trẻ đó.

Mấy ngày hôm nay chẳng thấy bóng thằng bé trên đường, sau này qua miệng người nhà cậu bé thì người dân trên trấn mới biết, cậu bé đã được chọn rồi, đang theo vị tu sĩ kia học bản lĩnh.

Một đám người bàn tán đến khí thế ngất trời, quên cả chơi cờ, Trần Bất Nhiễm uống một ngụm trà, cuộn thoại bản trong tay lại, đứng dậy chậm rãi đi về phía dược quán.

Dù sao người được chọn cũng chỉ là số ít, sau mấy ngày ban đầu thảo luận sôi nổi, chuyện vị tu sĩ nọ đã biến mất tăm trong đề tài buôn chuyện của nhóm người dưới gốc liễu, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có người cảm thán, mấy đứa trẻ đi theo vị tu sĩ kia phải đi sớm về trễ, còn mệt hơn đám người lớn làm việc bọn họ.

Lúc lại nghe được tin tức về vị tu sĩ trấn bên cạnh, thời tiết đã ấm hẳn lên, người trên trấn đã đổi sang y phục mùa xuân, vẫn tụ tập dưới gốc liễu buôn chuyện như cũ.

Bọn họ nói gần đây trên đường từ trấn này đến trấn bên cạnh có nhiều giặc cỏ, vị tu sĩ lo lắng cho hai đứa nhỏ, vậy nên tự mình đưa người về nhà.

Người dưới gốc liễu quá nhiều, nói chuyện quá rôm rả, ảnh hưởng y đọc thoại bản, vậy nên hai ngày nay Trần Bất Nhiễm không đi nữa, mà nằm trên ghế dược quán đọc thoại bản, thanh tịnh.

Mặt trời ngả về tây.

Sau khi hoàng hôn buông xuống, trên đường đã không có bóng người, đọc xong chữ cuối cùng trong cuốn thoại bản, Trần Bất Nhiễm đứng lên, y đang định đóng cửa thì một người đi vào.

Đối phương mặc một bộ y phục luyện công màu xanh sẫm, gò má hóp sâu, nhãn cầu hơi lồi, trên đầu cài một chiếc trâm gỗ, nhìn qua rất có tư thái tiên phong đạo cốt.

Sau khi tiến vào, người này không nói gì, Trần Bất Nhiễm bèn hỏi hắn ta muốn gì.

Sau khi vào khu vực này, hiếm khi gặp được một người vẫn giữ được thái độ bình thản khi gặp mình, người nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt kia ban đầu hơi sững lại một chút, sau đó mới nói tên mấy vị thuốc.

Trần Bất Nhiễm xoay người bốc thuốc cho hắn ta.

Sau khi thanh toán tiền xong, người kia cầm thuốc rời đi.

Ánh sáng yếu ớt xiên vào từ cửa sổ, nửa người Trần Bất Nhiễm chìm vào bóng tối, một bàn tay rũ xuống, tùy ý dựa vào tủ gỗ, sau đó mới chậm rãi cầm cuốn thoại bản bên cạnh lên.