Sau Khi Đệ Nhất Kiếm Tiên Về Hưu

Chương 10: Ta không tin có Hà Thần

Nhìn tình hình trong rừng, thì người duy nhất có vẻ thừa thãi ở đây là Trần Bất Nhiễm.

Người dẫn đầu của đoàn thương nhân trông thì lịch sự nho nhã, nhưng thực ra có thể lấy một đánh hai. Bầy sói dần dần nhận ra điều bất ổn, con sói đầu đàn tru lên một tiếng, những bóng đen đang hung hăng lao về phía con người dần dần lui về phía sau, sau đó biến mất hút vào trong rừng.

Trải qua một hồi chiến đấu căng thẳng, tác dụng duy nhất của Trần Bất Nhiễm chính là lấy hoa quả khô của mình ra cho mọi người bổ sung thể lực, tiện thể ổn định tinh thần.

Bầy sói tản đi, trấn an những con ngựa đang hoảng sợ xong, đoàn người nhanh chóng kiểm tra hàng hóa trên xe rồi tiếp tục lên đường.

Trên đường đi, Trần Bất Nhiễm lại bắt chuyện với người dẫn đầu của đoàn thương nhân, qua một phen vừa rồi, anh ta đổ một thân mồ hôi, đang cầm chiếc quạt quen thuộc quạt điên cuồng: "Làm ăn buôn bán thường phải tiếp xúc với những tông môn đó, nên ta cũng học lỏm được vài chiêu."

Tuy bản lĩnh học được cũng chẳng cao siêu gì, nhưng dùng để đuổi một bầy sói đi thì vẫn được.

Trần Bất Nhiễm cũng phe phẩy tay quạt anh ta hai cái cho có, khen ngợi: "Rất lợi hại."

Vượt qua dãy núi có bầy sói kia, Tô Châu đã ở ngay trước mặt.

Phong cảnh dọc đường dần dần chuyển từ rừng núi sang làng mạc, đi qua trấn nhỏ có trạm dừng chân, trên đường dần dần xuất hiện người qua lại, khung cảnh bắt đầu trở nên nhộn nhịp hơn.

Đi qua cửa khẩu, phía trước chính là thành Tô Châu, Trần Bất Nhiễm chia tay với đoàn thương nhân tại đây.

Khi y bước vào thành thì trời đã không còn sớm, mặt trời khuất núi hơn nửa, ánh chiều tà dần dần thấm vào núi xanh, y tìm một quán rượu ở lại.

Rượu ở quán này không ngon bằng rượu nhà Phương Du ủ, nhưng Trần Bất Nhiễm chưa bao giờ kén chọn, chỉ cần có rượu uống là được.

Bệnh phong hàn trên người vẫn chưa khỏi hẳn, y không chen chúc vào đám đông, mà tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ trong quán rượu, sau đó mới cởi mạn che mặt ra. Xung quanh không có ai, nhìn ra ngoài cửa sổ là có thể nhìn thấy con phố sầm uất.

Nơi này dường như đang chuẩn bị một ngày hội nào đó, trên đường giăng đèn kết hoa, rất nhộn nhịp.

Bên ngoài nhộn nhịp, bên trong quán rượu cũng náo nhiệt không kém. Cách y mấy bàn có một đám người đang tụ tập uống rượu, bàn luận đang lúc hăng, giọng nói càng lúc càng lớn.

Nhờ lời của bọn họ, Trần Bất Nhiễm mới biết trong thành trang hoàng long trọng như vậy vì tế bái Hà Thần.

Tô Châu có rất nhiều sông ngòi, ngoài đường bộ thì đường thủy cũng quan trọng không kém, hàng hóa phần lớn đều được vận chuyển bằng đường thủy, để cầu mong sông nước không sóng không gió, người dân nơi đây hàng năm đều cúng bái Hà Thần.

Y từng đến Tô Châu một lần, nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm trước. Lần đó y đến vội vàng và đi cũng vội vàng, nên chưa kịp nghe nói đến tập tục này.

Vừa mới cầm chén rượu lên, Trần Bất Nhiễm như nhận ra điều gì đó, y thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn lại.

Trên con phố tấp nập người qua lại xuất hiện vài bóng người hốt hoảng, họ đều mặc y phục màu xanh lam giống nhau, đi giữa dòng người không ngừng ngoái nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, lo lắng đến mức đổ mồ hôi hột.

Họ xuất hiện đột ngột rồi lại nhanh chóng rời đi.

Trần Bất Nhiễm thu hồi ánh mắt, cúi đầu chậm rãi nhấp một ngụm rượu, uống cạn một bầu, trả tiền xong thì trực tiếp về phòng

Đọc thoại bản cả đêm, sáng hôm sau y không dậy nổi, đến khi ánh nắng chiếu sáng cả căn phòng mới mở mắt ra.

Rửa mặt đơn giản để đầu óc tỉnh táo lại, cổ họng hơi đau, Trần Bất Nhiễm uống hai đan dược với chút rượu sót lại trong bầu, sau đó đội mạn che mặt ra ngoài đi dạo.

Hôm qua lúc đến y đã đi dạo quanh quán rượu một vòng, biết rằng gần đây có nơi bốc thuốc.

Trong buổi sáng y say ngủ, đường phố bên ngoài lại thay đổi hoàn toàn, trên đường xuất hiện thêm nhiều quầy hàng bán đèn hoa đăng, cùng với rất nhiều đèn l*иg đỏ, nhìn từ đầu đến cuối phố đều rất náo nhiệt.

Cửa hàng bốc thuốc nằm ở cuối phố, lúc này vừa hay không có ai, khi Trần Bất Nhiễm bước vào thì chủ tiệm vẫn đang đứng bên cửa sổ nhìn ra mặt sông, thấy có khách bước vào mới thu hồi ánh mắt.

Ông chủ trông có vẻ đã lớn tuổi, tóc cũng bạc trắng như người họ Trần nào đó vừa bước vào, chỉ là thưa thớt hơn, lưng còng xuống, đôi mắt cũng đυ.c ngầu.

Ông chủ giơ tay nhận lấy tờ giấy ghi danh sách thuốc của vị khách, nhìn thấy hàng loạt tên thuốc trên đó, khóe mắt giật giật, ngẩng đầu nhìn người đứng đối diện, như thể đang phân biệt xem người này đến mua thuốc thật hay đến trêu chọc lão.

Trần Bất Nhiễm dĩ nhiên không phải đến trêu chọc ông chủ.

Ông chủ quay người đi lấy thuốc, Trần Bất Nhiễm đứng một bên không có việc gì làm bèn quay sang nhìn ra mặt sông bên ngoài cửa sổ. Bên cạnh cửa sổ có một bình hoa màu trắng ngọc, bên trong cắm một cành lê đã héo úa.

Con sông này có lẽ là con sông rộng nhất ở Tô Châu, liếc mắt nhìn đã thấy rộng hơn những nơi khác nhiều, thuyền trôi giữa sông, trên thuyền có người đang tất bật dựng một sân khấu nhỏ trông giống bệ thờ.

Ông chủ quay lại thì thấy Trần Bất Nhiễm đang nhìn ra ngoài cửa sổ, liền nói: "Tế điển đêm nay được tổ chức ở đây, kia chính là dàn tế."

Trần Bất Nhiễm chưa kịp trả lời thì lão đã nói tiếp: "Ta không tin có Hà Thần."

Trần Bất Nhiễm: "Vậy sao."