Lạc Vào Tận Thế, Một Mình Thành Tiên

Chương 14: Chu đội trưởng

Trong phòng lập tức bừng sáng.

“Ta tên Chu Chính Đức,” Hắn tự giới thiệu, dùng đôi mắt diều hâu nhìn Vương Cơ Huyền từ trên xuống dưới, “Bạn trai cũ của Vi Na, cô ấy bảo ta đến gặp ngươi.”

Vương Cơ Huyền dựa vào tường không nhúc nhích, hai tay đút vào túi quần.

Mặc dù hắn thực sự muốn tỏ ra lo lắng, điều này sẽ phù hợp với tính cách của Mộ Lương hơn, nhưng...

Hắn thực sự không biết bày ra vẻ mặt lo lắng như thế nào.

“Ngươi cần ta chứng minh hành vi của cô ta là hành động tự vệ chính đáng?”

“Ngươi sẽ giúp, đúng không?”

Ánh mắt Chu Chính Đức trở nên ôn hòa hơn, hắn thở dài:

"Cô ấy là một người tốt, ý ta là, tuy cô ấy không phải là một người phụ nữ tốt nhưng khi chúng ta yêu nhau, cô ấy tuy là một người phóng khoáng nhưng vẫn không phản bội ta, điều đó mang lại cho ta rất nhiều ký ức tốt đẹp.

Ngươi cũng biết đó, trong môi trường quá áp lực và căng thẳng thì sự cởi mở trong tìиɧ ɖu͙© đã trở thành phong cách sống của một nửa dân số, nhưng các quan chức của chúng ta thì không ủng hộ điều đó.

Quay lại chuyện chính nào.

Lát nữa ngươi cần phải ký tên vào mấy văn bản này, ta cũng sẽ ghi hình toàn bộ quá trình lại, coi như là tài liệu xét xử của chấp pháp quan.”

Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết… Rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì không? Chuyện này rất rắc rối.”

Rất rắc rối?

Thế lực của cái bang phái kia khiến cho cả quan sai cũng phải kiêng dè sao?

Vương Cơ Huyền gật gật đầu, thong thả nói:

“Lúc ấy bác sĩ Vi Na đã kiểm tra tình trạng tinh thần của ta, xác định ta không có ý định tự hủy hoại bản thân, chỉ là vô tình bị dải vải quấn vào cổ, sau đó viết cho ta giấy chứng nhận.

Ba tên tự xưng là người của Hắc Hỏa Bang kia rất hung ác, tên cầm đầu gọi là Hoa ca, hắn túm tóc Vi Na, ấn cô ta xuống đất, hắn ta mang giày da cứng hung hăng đá vào bụng bác sĩ Vi Na, lúc ấy ta… bị dọa cho chết đứng.

Bọn hắn nói ta là bạn trai của Vi Na…”

“À ừm, khụ! Ngắt lời một chút.” Chu Chính Đức trầm ngâm vài tiếng: “Ngươi là bạn trai cô ấy sao?”

“Không phải,” Vương Cơ Huyền đáp, “Chỉ là mới quen, quen biết trong phòng y tế đó.”

“Vậy ngươi và cô ấy đã xảy ra quan hệ rồi sao?”

Vương Cơ Huyền cười cười: “Chưa, ta là người theo chủ nghĩa bảo thủ.”

Hai mắt Chu Chính Đức bỗng chốc sáng lên: “Điều đó thật tuyệt, chắc chắn ngươi sẽ nhận được một người bạn đời tuyệt vời thông qua chương trình ghép đôi gen vào sinh nhật 25 tuổi của mình… À mà, cô ấy có nói cho ngươi biết cô ấy đã từng dậy thì sớm chưa?”

“Hửm?” Đầu Vương Cơ Huyền hiện lên mấy dấu chấm hỏi.

“Lạc đề rồi,” Chu Chính Đức hắng giọng, giọng điệu cao hơn một chút so với lúc nãy, tư thế ngồi cũng thoải mái hơn, “Tiếp đi.”

Vương Cơ Huyền chỉ vào cánh tay được băng bó sơ sài của mình:

“Thực ra lúc đó ta rất sợ hãi, tên kia dùng súng dí vào người ta, bảo ta khuyên bác sĩ Vi Na đồng ý lời mời của bọn hắn, đi làm phẫu thuật cắt bỏ nội tạng, ta cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, xoay người cướp lấy khẩu súng, rõ ràng hắn ta đã bị hành động đột ngột của ta làm cho choáng váng, sau đó ta dùng hết sức lực đấm hắn một cái… Con người ta khi tức giận sẽ bộc phát tiềm năng, lúc ấy đầu óc ta cũng trống rỗng.”

“Ra vậy, ta cũng đã từng trải qua tình huống tương tự. Cái đám Hắc Hỏa Bang này chiếm lĩnh 1/3 thị trường buôn bán nội tạng ở khu Hạ Thành, bọn chúng dựa vào những việc làm xấu xa này để sinh tồn.”

Trong mắt Chu Chính Đức hiện lên một tia phẫn nộ khó nén:

“Lũ người cặn bã! Đồ khốn! Nếu không phải… Thôi, không cần phải than thở chuyện này với ngươi.

Tính cách của Vi Na ta rất hiểu, tuy rằng quan điểm về vấn đề tình cảm của cô ấy rất dễ bị người khác chỉ trích, nhưng từ nhỏ cô ấy đã quyết tâm trở thành một bác sĩ…”