Lạc Vào Tận Thế, Một Mình Thành Tiên

Chương 9: Chẳng lẽ ngươi thích đàn ông

Chẳng lẽ cô ta đã già thật rồi sao? Chẳng phải mọi người ở khu vực này đều rất thoải mái với chuyện này sao? Hắn ta là người theo hệ bảo thủ à? Trời ạ… Xấu hổ chết mất…

Vương Cơ Huyền đi theo sau Vi Na cách đó hai mét, vẫn giữ thái độ cảnh giác.

Các bậc tiền bối trong tông môn thường nói, yêu nữ càng xinh đẹp thì càng quỷ quyệt, tuyệt đối không được lơ là bất cứ lúc nào.

Bọn hắn sẽ không từ thủ đoạn nào để chiếm đoạt nguyên dương của tu sĩ.

Hai người một trước một sau đi qua giao lộ hành lang sáng đèn, rẽ vào khu vực quen thuộc, phòng khám mà Vi Na thường trực đã ở ngay trước mắt.

Tấm biển hiệu chữ thập nhấp nháy mờ ảo kia cuối cùng đã mang lại cho cô ta cảm giác an toàn.

Tâm trí Vi Na nhanh chóng hoạt động trở lại.

Cô ta có hơi không cam lòng với thất bại lần này.

“Trước đây…”

Vi Na cố ý đi chậm lại, quay đầu nhìn Vương Cơ Huyền, khẽ chớp mắt:

“Trước đây đã có người phụ nữ nào nói ngươi rất có sức hút chưa?”

“Chưa từng."

“Ngươi bài xích quan hệ nam nữ sao? Hay là người bảo thủ cực đoan? Cũng không phải? Chẳng lẽ ngươi thích đàn ông?"

“...”

“Ngươi ra tay thật sự rất mạnh, bây giờ ta vẫn còn hơi choáng váng, chắc là bị chấn động não rồi."

Vi Na khẽ cắn môi dưới:

“Nhưng mà lúc ngươi đánh ta, tim ta như bị ai đó bóp nghẹt vậy, ngươi biết không? Chỉ cần ta chủ động thì chưa từng có ai từ chối ta.”

Vương Cơ Huyền mặt không chút cảm xúc, thậm chí còn muốn cười lạnh.

Quả nhiên là yêu nữ.

Nếu không phải bản chứng nhận y khoa này tương đối quan trọng, mà văn phòng bọn hắn cần đến lại ở ngay trước mắt thì hắn thật muốn quay đầu bỏ đi.

“Ta có người trong lòng rồi.” Vương Cơ Huyền đáp.

Người trong lòng của hắn là vị tiên tử nào đó trên Tiên giới.

“Người trong lòng? Cách nói này thật hiếm gặp, là bạn học ngươi quen ở trường sao? Hay là mối tình đầu? Vậy thì thật khiến người ta đau lòng… Chúng ta đến nơi rồi.”

Vi Na cầm thẻ nhân viên ấn ba cái lên khóa điện tử, ổ khóa điện tử phát ra tiếng động cơ chuyển động, cánh cửa hợp kim rẻ tiền kêu “cạch” một tiếng rồi mở vào trong.

Cô ta quay đầu nhìn Vương Cơ Huyền, lại không chú ý tới thân thể Vương Cơ Huyền đột nhiên căng cứng, hắn đã chuẩn bị sẽ nhảy lui về sau bất cứ lúc nào.

Vương Cơ Huyền đã nhận ra sau cánh cửa có ba luồng khí tức, rất có thể là đồng bọn của yêu nữ này…

Soạt!

Họng súng lạnh băng chĩa thẳng vào vầng trán trơn bóng của Vi Na.

Vi Na lập tức cứng người tại chỗ.

Bên trong cửa, ba người đàn ông mặc đồ thể thao màu xám im lặng đứng đó.

Biểu cảm của Vi Na thay đổi vài lần, sau đó lộ ra nụ cười có thể coi là mị hoặc:

“Hoa ca, ngươi làm vậy có phải hơi quá không… Lần trước ta thật sự không có thời gian…”

Người đàn ông trung niên thấp bé đứng giữa cất khẩu súng màu đen, hừ lạnh một tiếng bằng mũi, dùng một tay túm tóc Vi Na kéo cô vào trong phòng khám rộng rãi rồi giơ chân đạp mạnh không chút lưu tình.

“Hoa ca đừng mà! A!”

“Đồ khốn nạn! Cho ngươi làm bác sĩ chính mổ là nể mặt ngươi lắm rồi!”

Vương Cơ Huyền cảm thấy hiện tại mình nên thức thời rời đi.

Nhưng đối phương rõ ràng đã chú ý đến hắn.

Hai tên to con còn lại mặt mày hung dữ nhìn hắn, một trái một phải chậm rãi áp lại gần.

“Hoa ca” lại gầm lên một tiếng: “Kéo bạn trai nó vào đây cho ta!”

Người đàn ông bên phải lập tức nói: "Tiểu tử, nói ngươi đó! Hoa ca bảo ngươi vào."

“Ta với cô ta chỉ mới quen biết.”

“Vào trong!” Tên to con bên trái trừng mắt quát.

“Được, đã như vậy thì đành chiều theo ý các vị.”

Vương Cơ Huyền thản nhiên đi vào trong, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, với tàn hồn chi lực hiện tại của hắn, trong ba thuật Chú, Phù, Pháp, liệu có pháp môn nào có thể dễ dàng chế ngự mấy tên phàm nhân này hay không.

Vô Lượng Thiên Tôn.