"Ngươi sẽ mất đi hầu hết cảm xúc, thỉnh thoảng còn bị đau đầu, khóc không lý do... Nỗi đau đó vô cùng kinh khủng, tin ta đi.”
"Ta có thể giúp ngươi đưa ra một giấy chứng nhận, một giấy chứng nhận không cần ngươi phải đến trung tâm y tế, sau đó... giúp ngươi sung sướиɠ thoát khỏi bóng tối."
Chiếc áo blouse trắng của cô ta từ từ tuột xuống, cô ta hít một hơi thật sâu để bộ ngực đầy đặn trở nên căng tròn hơn, đồng thời cũng khiến bụng trở nên phẳng lì.
Một thanh niên không có kinh nghiệm và sống tự buông thả như thế này làm sao có thể chống lại sức hấp dẫn của cô ta đây?
Nữ bác sĩ nghĩ như vậy, mũi khịt nhẹ, khẽ liếʍ môi.
Cô ta đã hình dung ra những động tác tiếp theo.
Cô ta định quay người, quỳ gối trái bên giường, cúi đầu lại gần người thanh niên trẻ tuổi này, tiện tay cởi hai cúc áo đầu tiên của chiếc áo ngắn, sau đó bắt đầu tấn công từ đôi môi của hắn...
"Hắn thật dễ thương."
Nữ bác sĩ nghĩ như vậy, theo dự định quỳ gối trái bên giường, cơ thể nghiêng về phía trước, đôi mắt quyến rũ như tơ, đôi môi khẽ hé...
Ầm!
Một tiếng động lớn.
Nữ bác sĩ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, trên trán trắng nõn rỉ ra một chút máu.
"Ngươi đánh..."
Cô ta bất lực nằm vật xuống giường bệnh, trợn mắt bất tỉnh.
Vương Cơ Huyền bình tĩnh đặt chiếc hộp sắt hơi nặng trong tay xuống, lắc lắc cổ tay bị đau nhói.
"Cái gì thế này!"
"Chỉ với chút nhan sắc đó mà muốn đoạt nguyên dương của đạo gia sao?"
"Cả lão tông chủ của Hợp Hoan tông cũng không phóng túng bằng ngươi!"
Sau đó, Vương Cơ Huyền nhìn bóng dáng nữ bác sĩ nằm vật bên giường, bắt đầu nhíu mày suy nghĩ.
Lời đe dọa của nữ bác sĩ vừa nãy không phải là giả, phẫu thuật cắt bỏ mô não...
Đạo thể không thể tổn hại, đây là tiền đề để hắn có thể tiếp tục tu luyện.
Huống hồ bây giờ hắn sức yếu thể hư, mạng thứ hai này thực sự không dễ dàng có được. Chờ đến khi nữ bác sĩ này tỉnh lại, hậu quả để lại e rằng lại là một phiền phức không nhỏ.
Cảm giác bất lực ở tứ chi lại ập đến.
Vương Cơ Huyền sờ vào vết bầm tím trên cổ mình, cúi đầu nhặt chiếc áo blouse trắng của nữ bác sĩ, lục tìm bên trong và tìm thấy một vài thứ.
Thẻ thông hành loại B tầng mười ba;
Thẻ định mức;
Chứng minh thư công dân hạng tư (bác sĩ sơ cấp).
Vương Cơ Huyền cảm thấy, bất kể hắn muốn làm gì tiếp theo thì trước tiên phải ăn no đã, người phụ nữ này nhất thời cũng không tỉnh lại được.
Thức ăn đối với người phàm cũng giống như linh khí đối với tu sĩ.
Vì vậy, đối với việc chủ nhân ban đầu của cơ thể này là Mục Lương bị người khác bắt nạt trong khoảng thời gian dài, khẩu phần ăn trở thành đồ trong miệng người khác, Vương Cơ Huyền không thể chấp nhận được.
Hắn sẽ báo thù cho Mục Lương, coi như giải quyết xong mối nhân quả này.
…
Là do thức ăn của phàm nhân nơi này vốn đã khó ăn đến vậy sao?
Hay là do thứ đồ ăn trong hộp sắt kia không phải do con người làm ra nên mới khó nuốt trôi như vậy?
Vương Cơ Huyền gặm miếng lương khô có ghi chữ "bánh quy khẩn cấp", cố gắng nhai nát rồi nuốt xuống.
Hắn có cảm giác mình đang nhai một đống mùn cưa.
Dù khó ăn nhưng tác dụng của thứ này cũng khá tốt. Tứ chi rã rời của Vương Cơ Huyền bắt đầu chậm rãi khôi phục khí lực, hắn cảm nhận được cảm giác vui sướиɠ sau khi no bụng.
Cảm giác vui sướиɠ này trị giá 2 hạn ngạch thực phẩm.
Về phần yêu nữ này...
Vương Cơ Huyền vừa nhai bánh răng rắc vừa nhìn nữ bác sĩ vẫn đang hôn mê, cẩn thận suy nghĩ.
Theo quy củ của tu hành giới bọn hắn, gϊếŧ chết yêu nữ có ý đồ hãm hại mình cũng không sao.
Nhưng hiện tại hắn chỉ tương đương với một phàm nhân, sống trong pháo đài ngầm khổng lồ này, các lối đi đều có camera giám sát - tuy rằng phần lớn đã hỏng nên xuất hiện nhiều góc chết, nhưng nếu manh động gϊếŧ chết nữ bác sĩ này thì hắn cũng sẽ mất mạng.