Lạc Vào Tận Thế, Một Mình Thành Tiên

Chương 2: Siết cổ

Mặc dù Vương Cơ Huyền ít đấu pháp với người khác trong quá trình tu hành nhưng hắn cũng tinh thông đủ loại thuật pháp, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, hắn vội nghĩ ra cách, dùng hết sức lực cuối cùng nắm lấy sợi dây thừng được cắt từ ga giường, nghiến răng nghiến lợi niệm chú:

"Thiên viên địa phương... luật lệnh cửu chương... ly hỏa ngưng quang..."

Phù!

Hai ngọn lửa nhỏ bùng lên từ lòng bàn tay hắn.

Vương Cơ Huyền nín thở, chỉ sợ mình thổi tắt hai ngọn lửa này.

Ngọn lửa bên phải cháy được hai hơi thở thì tự tắt.

Sợi dây thừng bên trái bắt đầu cháy, ngón tay của cơ thể này đã bị bỏng!

Cổ hắn đột nhiên được thả lỏng, hai chân chạm đất trước rồi mềm nhũn ngã lăn quay ra đất.

Vương Cơ Huyền cố gắng mở to mắt, hít thở từng ngụm không khí có phần đυ.c ngầu, trong tai không ngừng ù ù ong ong, tim đập lúc nhanh lúc chậm.

Nỗi đau truyền đến từ khắp nơi trên cơ thể mới này, nhưng không thể phá hỏng tâm trạng vui vẻ của hắn.

Sống rồi.

Mặc dù rất chật vật.

Vương Cơ Huyền vừa mừng vừa nghi ngờ.

Cho dù hắn chỉ là một luồng tàn hồn không có nhiều nguyên thần chi lực, nhưng hắn sử dụng câu thần chú ly hỏa đơn giản nhất, sao lại chỉ xuất hiện có hai ngọn nến?

Hồi còn là một đạo đồng nhỏ, lần đầu tiên hắn sử dụng câu thần chú ly hỏa cũng đã triệu hồi thành công hai ngọn lửa lớn bằng miệng bát...

Vương Cơ Huyền niệm một câu khẩu quyết định tâm để bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại, cái giá phải trả là cảm giác đau đớn trên cơ thể tăng lên gấp bội.

Việc đầu tiên hắn phải làm là kiểm tra môi trường xung quanh.

Luồng tàn hồn này yếu đến mức không thể phóng ra linh thức, hắn nằm liệt trên đất một lúc lâu mới miễn cưỡng cảm nhận được sự tồn tại của linh khí.

Không khí ở đây rất ít linh khí, chỉ bằng khoảng một phần mười so với phàm nhân giới ở nơi mà Vương Cơ Huyền từng sống.

"Tiểu thế giới này không chỉ có trang phục và kiến trúc kỳ lạ mà ngay cả bản thân thế giới cũng không thích hợp để tu luyện."

Vương Cơ Huyền thầm thở dài.

Có thể sống sót đã là tốt lắm rồi;

Hơn nữa, mặc dù linh khí trong không khí rất ít nhưng cũng không phải là không thể tu luyện, hắn vẫn nhớ những cảm ngộ tu luyện từ Trúc Cơ tứ cảnh đến Đại thừa kỳ, chỉ cần thu thập thêm một số linh thạch hoặc bảo vật có chứa nhiều linh khí thì tự nhiên có thể từng bước tiến lên, rồi đối mặt với thiên kiếp!

Lần độ kiếp này thất bại cũng khiến Vương Cơ Huyền phải tự nhìn lại bản thân.

Đạo cơ kiếp trước của hắn không đủ vững chắc sao?

Sự hiểu biết của hắn về đạo không đủ sâu sắc sao?

E rằng chỉ có thần tiên thực sự mới có thể cho hắn câu trả lời.

Giờ đây được tái sinh, chuyển thế tu luyện lại, hắn nhất định phải nỗ lực và chăm chỉ hơn kiếp trước, rèn luyện đạo cơ hoàn hảo hơn, hiểu sâu hơn về đạo và pháp.

Hắn nhất định phải bước vào cảnh giới tiên nhân, đến cái gọi là tiên giới để xem thử nơi đó có gì khác biệt so với thế gian phàm tục!

"Nên xem thử ký ức của cơ thể này."

"Những lời bọn họ nói, những câu chữ bọn họ dùng dường như không khác mấy so với lời nói và chữ viết ở thế giới mà bần đạo từng sống kiếp trước."

"Mục Lương, từ nay bần đạo sẽ thay ngươi sống, đương nhiên sẽ giúp ngươi chăm sóc gia đình... Không tệ nha, ngươi không có gia đình..."

Vương Cơ Huyền không ngừng lẩm bẩm trong lòng, nỗi đau khắp cơ thể đã dịu đi nhiều.

Hắn vẫn nằm im trên mặt đất, đôi mày cau có dần giãn ra, trong lòng không ngừng niệm Thanh Tâm chú pháp.

Thanh Tâm chú pháp là chú pháp dùng để giúp bản thân nhập định nhanh chóng, cũng có tác dụng giúp đầu óc minh mẫn, tăng cường trí nhớ.

Lúc này Vương Cơ Huyền không hề nhìn thấy, theo từng câu chú niệm của hắn, trong không khí xung quanh xuất hiện những hạt bụi rất mờ nhạt tụ về phía đầu hắn.