Giữa lúc cậu đang cố gắng chiến đấu với cơn đau, cháu gái quay lại, trên tay cầm một chú gấu bông to tướng.
“Cậu ơi, cậu nhìn này! Đẹp không?”
Ánh mắt hồn nhiên, giọng nói trong trẻo của cháu làm cậu cảm thấy như có thêm sức mạnh. Cậu mỉm cười, cố gắng giấu đi nỗi đau đang hành hạ.
“Đẹp lắm!”Cậu nói, giọng run run.
Nhưng cháu gái, với bản năng nhạy bén của trẻ nhỏ, nhận ra điều gì đó không ổn.
“Cậu sao vậy? Cậu đau lắm à?”
Nó lo lắng hỏi, đôi mắt tròn xoe đầy vẻ sợ hãi. Cậu không muốn làm cháu lo lắng, nhưng cơn đau quá sức chịu đựng, cậu phải thừa nhận.
“Không sao, chỉ là cậu hơi đau chân một chút thôi. Chúng ta về nhà nhé?”
Trên đường về, cậu cảm thấy mọi thứ xung quanh như mờ dần đi, nhưng ánh mắt quan tâm và lo lắng của cháu gái luôn ở bên cạnh. Cháu gái nắm chặt tay cậu, như muốn truyền cho cậu sức mạnh để vượt qua cơn đau.
Không muốn em gái phải lo lắng, khi đến trước khu nhà, cậu ngồi xuống, mỉm cười nhìn Sun.
“Chúng ta chơi trò chơi nhé, ai về tới nhà trước thì sẽ chiến thắng.”
Đứa trẻ đương nhiên đồng ý và chạy thật nhanh, vẻ mặt đầy vui vẻ. Cậu cười nhẹ, cố gắng giấu đi cơn đau, rồi nén đau đứng dậy đi về.
Bầu trời lúc này đã chuyển sang màu cam rực rỡ của hoàng hôn, ánh nắng cuối cùng của ngày len lỏi qua những tán cây, tạo nên một khung cảnh huyền ảo và tĩnh lặng. Cậu bước từng bước chậm chạp, cơn đau từ chân dường như trở nên mạnh mẽ hơn khi cậu cố gắng đi nhanh hơn để bắt kịp cháu gái.
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng em gái la hét. Tiếng hét vang lên xé toạc không gian yên bình, khiến tim cậu đập mạnh, lo lắng chạy về phía tiếng hét. Khi đến nơi, cậu chỉ thấy em gái đang rất tức giận, nước mắt giàn giụa, miệng hét lên.
“Cút đi!”
Trái tim cậu thắt lại, lo lắng trào dâng. Cậu chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng khuất nhanh của ai đó, em gái đang run rẩy, đôi mắt đỏ hoe. Khung cảnh xung quanh dường như mờ đi trong mắt cậu, chỉ còn lại hình ảnh em gái với nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt.
Cậu vội vàng hỏi.
“Em làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?”
Em gái giật mình quay lại, nhận ra cậu chưa kịp nhìn thấy gì, liền vội vàng nói.
“Em… em gặp phải… tên biếи ŧɦái. Hắn ta bỏ chạy rồi.”
Cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng lòng vẫn tràn đầy lo lắng. Cậu nhẹ nhàng kéo em gái lại gần.
“Không sao rồi, em bình tĩnh lại nhé. Bây giờ chúng ta vào nhà thôi.” Em gái gật đầu, nhưng vẫn còn nức nở.
Những ngọn đèn đường bắt đầu sáng lên, chiếu rọi ánh sáng mờ nhạt lên con đường vắng vẻ. Bóng tối dần bao trùm, nhưng trong lòng cậu lại dấy lên một hoài nghi. Dù cho biết rằng em gái đã nói dối nhưng cậu vẫn không muốn hỏi thêm, có lẽ em gái có lý do riêng.
Em gái dần dần bình tĩnh lại nhưng đôi mắt vẫn còn ướt.
Cậu ngồi xuống ghế, cảm giác mệt mỏi và đau đớn tràn ngập cơ thể. Cơn nhức từ vết thương chân do tai nạn và vết thương mới khi cậu đuổi theo ai đó chồng chất lên nhau.
Nhìn cháu gái đang ngồi chơi với gấu bông, cậu lại cảm thấy một chút ấm áp.
Vài hôm sau, cậu quyết định đi đến thư viện một lát. Thành phố đang vào cuối mùa thu, những chiếc lá vàng rơi lả tả trên con đường lát đá. Trời se lạnh, ánh nắng yếu ớt của buổi chiều tà len lỏi qua từng kẽ lá, chiếu xuống mặt đường. Không khí trong lành và yên bình làm tâm trạng cậu có phần thư thái hơn. Cậu muốn tìm kiếm tài liệu cho cuốn sách sắp tới, cậu lựa sách, lại thấy những cuốn sách hay, cậu đắm chìm trong đó. Mỗi trang sách như kéo cậu vào thế giới riêng, khiến cậu quên cả thời gian.
Đến khi nhìn lại đồng hồ, đã gần tối rồi. Cậu thu dọn sách vở và rời khỏi thư viện. Con đường về nhà dần trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lá khô xào xạc dưới chân. Cậu đi ngang qua một quán cà phê nhỏ xinh, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ cửa sổ kính. Phong cách cổ điển, tiếng nhạc jazz vang vọng ra khiến cậu chú ý tới.
Từ xa, cậu nhìn thấy em gái mình đang ngồi với ai đó. Tò mò, cậu tiến lại gần, dự định sẽ chờ em gái về chung. Khi đến gần hơn, cậu nhìn kỹ người ngồi đối diện em gái và bỗng sững sờ. Đó là người mà cậu không thể ngờ tới. Em gái cậu nhìn thấy cậu thì hoảng hốt, vội chạy ra. Cậu vẫn đứng ngơ ngác, nước mắt tự nhiên trào ra, cậu không thể rời mắt khỏi họ. Người cũng đi ra khỏi quán, ánh mắt cậu nhìn theo bóng hình ấy không ngừng giây phút nào, cậu im lặng không nói lời nào, mặc cho em gái lay gọi thế nào.
Cậu nhìn người kia, khẽ hỏi, giọng nghẹn ngào.
"Anh là ai?"