Trở Lại Tháng Năm Ấy Được Không?

Chương 3: Bắt gặp

Cậu bước xuống tàu, đôi chân vô thức dẫn cậu tới bờ biển. Ngồi lặng lẽ trên cát, cậu nhìn con sóng cứ liên tục tấp vào bờ, như thể biển cả đang thì thầm điều gì đó. Những con sóng bạc đầu vỗ về bờ cát, hòa quyện cùng tiếng gió vi vu, một cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp. Bầu trời đỏ rực phía xa, những áng mây hồng nhạt trải dài, phản chiếu lên mặt biển, tạo nên một cảnh tượng vừa lãng mạn vừa buồn bã.

Trong lòng cậu ngổn ngang những cảm xúc, một nỗi buồn man mác xen lẫn sự bối rối không tên. Mặt biển lấp lánh dưới ánh nắng chiều, tâm hồn cậu như lạc vào một chốn mơ hồ, vừa nhẹ nhàng vừa xao xuyến. Nhìn những con sóng vỗ bờ không ngừng, cậu cảm thấy như trái tim mình cũng đang chịu sự xáo trộn, không ngừng nghỉ, không tìm thấy bến đỗ.

Bỗng dưng, cậu thấy một bóng hình thoáng hiện trên mặt biển, phảng phất như ký ức xa xôi. Cậu nghĩ mình đã nhìn nhầm, nhưng không thể ngăn trái tim đập loạn nhịp.

Đứng lên để nhìn cho rõ, cậu dụi mắt, nhưng cơn gió mạnh cuốn theo cát làm nhoà đi tầm nhìn. Cậu nheo mắt lại, bước lên vài bước, cố gắng tìm lại bóng hình đó, nhưng chỉ thấy sự trống rỗng. Bóng hình ấy biến mất như một ảo ảnh, để lại trong lòng cậu một cảm giác hụt hẫng và tiếc nuối.

Ngọn hải đăng phía xa vẫn lấp lánh ánh đèn, như ngọn đuốc dẫn đường giữa biển khơi mênh mông. Cậu tự hỏi, liệu có khi nào mình cũng tìm được ngọn đuốc soi sáng con đường tương lai, hay vẫn mãi lạc lối trong biển đời bao la này?

Những con sóng vẫn miệt mài tấp vào bờ, mang theo những suy nghĩ miên man của cậu hòa cùng biển cả vô tận. Gió biển thổi qua, mang theo hơi mặn của muối, làm tăng thêm cảm giác cô đơn và trống trải. Cậu ngồi đó, để lòng mình trôi theo những con sóng, lặng lẽ và buồn bã.

Trong lòng nặng trĩu những tâm sự không tên, cậu rời bãi biển và lặng lẽ trở về.

Cậu vô tình lướt qua một bóng hình quen thuộc. Cảm giác đó khiến cậu dừng bước, ngoáy đầu lại nhìn. Là ai?

“Này…” Cậu vô thức gọi, nhưng dường như họ không nghe thấy.

Cậu vội vàng chạy theo, những bước chân dồn dập, l*иg ngực hồi hộp không thôi. Chỉ vài bước nữa thôi, bóng dáng đó,…

“Dừng lại đi mà!” Cậu liên tục gọi, giọng nói khản đặc vì hoảng loạn. Người đó càng đi nhanh hơn, như thể đang trốn tránh khỏi tầm mắt cậu. Đôi chân cậu đau nhói, không cho phép cậu đuổi kịp. Người đó dần dần lẫn vào trong đám đông, biến mất như một bóng ma giữa dòng người.

Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, cậu cố gắng đẩy bản thân vượt qua giới hạn, đôi mắt đau đáu tìm kiếm giữa những khuôn mặt xa lạ.

"Đừng bỏ tôi..." Lời thì thầm vô vọng thoát ra khỏi môi cậu, như một lời cầu xin khẩn thiết.

Cậu đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, ánh mắt tuyệt vọng và hoang mang. Chân trần của cậu rướm máu và bị trầy xước vì những bước chạy điên cuồng trên mặt đất gồ ghề, nhưng cậu không quan tâm. Cảm giác đau đớn trên cơ thể không thể sánh được với nỗi đau trong lòng cậu.

Người đó đã biến mất hoàn toàn, chỉ để lại một khoảng trống lạnh lẽo trong lòng cậu. Cảm giác mất mát đè nặng, như một cơn sóng cuốn trôi mọi hy vọng còn lại. Tim cậu đập mạnh, mỗi nhịp đập như một lời nhắc nhở về sự bất lực của mình.

Không kìm được nước mắt, cậu bất lực ngồi xuống, oà lên nức nở. Người qua đường thấy cậu vậy cũng tiến đến hỏi han, nhưng cậu không thể nói được gì nữa, tầm mắt lại trở nên mờ mịt.

Cậu cứ thế mà ngất đi.