Phế Vật Thiên Kim Thật, Biết Chút Huyền Học Thì Sao?

Chương 13: Cậu sáu Cố không tìm thấy vợ, tâm trạng khó tránh khỏi tệ

Diệp Phi vừa mới bước lên cầu thang thì hụt chân, loạng choạng hai bước.

May mà anh bám kịp lan can, giữ được thăng bằng nên không làm rơi món đồ trong tay.

Anh thở phào nhẹ nhõm. May quá, nếu rơi mất thì chẳng phải khiến cô nhóc kia được hả hê sao.

Anh tiếp tục lên lầu, cẩn thận hơn.

Nhưng có câu châm ngôn: Lời không thể nói lung tung, tà không thể không tin.

Đúng là "nói trước bước không qua" Diệp Phi vừa bước thêm vài bước, thì đèn chùm trên trần bất ngờ “rầm” một tiếng rơi xuống. Anh phản xạ nhanh nhẹn, né sang một bên, tránh bị đèn đập trúng.

Nhưng món đồ ngọc bích trong tay thì không may mắn như vậy, nó bị đèn chùm đè bẹp ngay trên cầu thang.

Nát vụn…

Nhìn qua, ngọc đã vỡ tan tành thành bụi, đến cả một mảnh nhỏ bằng đầu ngón tay cũng chẳng còn.

Diệp Phi há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình khi nhìn xuống đống mảnh vỡ dưới đất.

Điều khủng khϊếp hơn là chiếc mặt dây chuyền Quan Âm anh đeo trên cổ cũng bị vỡ theo.

Món đồ trang trí ngọc bích vỡ thì anh không tiếc, nhưng chiếc dây chuyền này thì cực kỳ giá trị.

Đây là viên ngọc quý cực phẩm, màu xanh đế vương, được cậu chủ tìm thấy và nhờ nghệ nhân giỏi nhất khắc thành tượng Quan Âm. Có người từng trả giá cả trăm triệu, nhưng cậu chủ không bán, mà tặng cho anh.

Giờ nó vỡ rồi, không chỉ là "hao tài" mà là phá sản luôn!

Diệp Phi muốn khóc mà khóc không được, đứng ngẩn ra, nhìn chằm chằm đống vỡ vụn dưới chân.

Mặc Thiên lúc đó đang ra vườn tìm Tiểu Hắc, không chứng kiến màn gay cấn ấy.

Nhưng lời mỉa mai của cô dù muộn nhưng vẫn có.

Cô ôm Tiểu Hắc quay vào biệt thự, nhìn thấy cảnh tượng của Diệp Phi, lập tức nhảy cẫng lên vui vẻ chạy đến.

Cô liếc nhìn đống ngọc nát dưới chân, thở dài chẳng chút thành tâm: “Thấy chưa, anh hao tài rồi.”

Mặc Thiên một tay ôm chặt cục vàng, tay kia ôm con mèo mập, gắng gượng làm động tác chắp tay: “Thôi thì của đi thay người, ít nhất anh còn sống.”

Nói xong, cô vui vẻ lắc lư, né qua đống mảnh vỡ và chạy xuống lầu.

Diệp Phi: “...”

Cô gái này có phải là ôn thần chuyển thế không?

Chuyện tốt thì không thấy đâu, xui xẻo thì chuẩn khỏi bàn!

À mà, cô ta có bao giờ nói lời tốt đẹp đâu, không biết chuẩn hay không nữa!

...

Trời chỉ hửng nắng được một ngày.

Tối đến lại đổ cơn mưa lớn, sấm chớp đùng đùng, mưa không ngớt.

Chẳng bao lâu sau, có người từ làng chạy đến báo tin cho nhà họ Kiều, nói hôm nay có khả năng xảy ra lở đất, khuyên cả nhà nên chuẩn bị sơ tán lên vùng cao.

Người nhà họ Kiều hơi lo lắng, vội hỏi ý Kiều Hạ xem có nên di tản không.

Mặc Thiên đang mải ăn, nghe thấy nói phải dọn đi, cô vừa nhồm nhoàm vừa lẩm bẩm: “Không sao đâu, tôi có người ở trên trời rồi, lở đất cũng không dám trôi tới đây đâu.”

Mọi người: “...”

Cô nhóc này chắc là thần kinh không bình thường.

Chỉ vì bữa tối yêu thích mà dám lôi cả ông trời ra nói bậy.

Dù cô có tài đến mấy, cũng không thể ngăn được thiên tai chứ!

Kiều Hạ xoa xoa huyệt thái dương, tính mạng con người là quan trọng nhất, không thể xem thường được. Chẳng ai tin vào mấy lời vu vơ của Mặc Thiên.

Dù Kiều Hạ có liều đến đâu cũng phải có kế hoạch dự phòng.

“Diệp Phi, đi kiểm tra tình hình, nếu thấy có dấu hiệu gì, lập tức rút lui.”

“Rõ!” Diệp Phi đáp lời rồi dẫn theo hai vệ sĩ rời khỏi biệt thự.

Mặc Thiên cũng chẳng bận tâm việc họ không tin, cô tiếp tục ung dung ăn uống, còn Tiểu Hắc thì vẫn nằm im trên ghế, gặm nhấm cái bánh bao trước mặt.

Chỉ có hai người họ là bình tĩnh.

Những người còn lại đều lo lắng, sẵn sàng ứng phó.

Bỗng bên ngoài biệt thự vang lên tiếng mở cửa, cùng với những âm thanh ồn ào, tiếng người chạy loạn, chẳng khác gì đến phá nhà, làm ầm ĩ hết cả lên.

Có người "rầm" một tiếng đá văng cửa, hét lớn: “Bác sĩ Trần, bác sĩ Lý, nhanh xuống đây!”

Lúc này các bác sĩ đều ở dưới tầng, nghe tiếng gọi liền vội vã chạy ra đón.

Chỉ thấy hai người bị thương được đưa vào, một người đầu đầy máu, miếng vải trắng bịt vết thương đã nhuốm đỏ, gần như không còn nhận ra màu gốc.

Người kia thì chân bị thương, được hai người dìu vào, nhảy lò cò trên một chân, để lại vệt máu dài trên sàn.

Các bác sĩ lập tức lao đến cứu chữa.

“Xử lý vết thương cho cậu Sáu trước.” Một vệ sĩ gạt tay bác sĩ ra, chỉ về phía người đang đi đằng sau.

Cố Bạch Dã không bị thương nặng, chỉ bị trầy một mảng trên trán, mặt mày lấm lem, chỗ thì đen nhẻm, chỗ thì xám xịt.

Thấy bác sĩ đến gần, Cố Bạch Dã gạt phăng: “Đừng lo cho tôi.”

Anh cau mày, bước nhanh vào nhà.

May mà đội ngũ bác sĩ đông, bốn người theo hai vệ sĩ bị thương vào phòng, còn lại một người đơn giản xử lý vết thương trên trán cho Cố Bạch Dã, rồi băng bó lại.

Kiều Hạ ngồi trên ghế bành, thong thả đung đưa, lạnh lùng nhìn Cố Bạch Dã: “Sao vậy, làm chuyện xấu nên bị trời phạt à?”

“Khỉ thật.” Cố Bạch Dã buột miệng chửi, lườm Kiều Hạ: “Anh bớt châm chọc đi.”

Hôm nay cả nhóm Cố Bạch Dã xui tận mạng, tìm khắp thôn Đại Đạo cũng không thấy bóng dáng Phục Tuyết, trên đường về thì xe lại bị kẹt giữa đường, không đi tiếp được.

Không còn cách nào khác, họ đành phải đi bộ, nhưng mới đi được nửa đường thì đất trên sườn núi bỗng lở xuống, cả Cố Bạch Dã và hai người đi cùng suýt lăn xuống vực.

May mà những người khác phản ứng kịp, giữ được họ.

Mới có thể giữ mạng mà trở về.

Cố Bạch Dã tức điên lên, tìm Phục Tuyết thì không thấy, ngược lại người của mình bị thương. Đúng là họa vô đơn chí.

Trong cơn giận dữ, anh đạp đổ chiếc bàn cạnh ghế sofa, khiến một chiếc bình sứ rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Vẫn chưa nguôi cơn giận, Cố Bạch Dã định đập phá thêm món khác.

Diệp Phi nhìn thấy, lập tức bước lên ngăn cản: “Cậu sáu Cố, đây là nhà họ Kiều, mong anh giữ chừng mực.”

Cố Bạch Dã nheo mắt, ánh mắt đầy vẻ khó chịu: “Tránh ra.”

Kiều Hạ ngồi tựa lưng vào ghế, tay xoay xoay chuỗi vòng bồ đề đã bóng mượt, vẻ mặt ung dung, chẳng tỏ ra chút khó chịu nào.

“Diệp Phi, lùi lại. Cậu sáu Cố tìm không được vợ, tâm trạng tệ là chuyện bình thường. Anh ấy muốn đập thì cứ để anh ấy đập, cậu sáu không phải loại người quỵt nợ, cuối cùng cũng sẽ đền bù đầy đủ cho nhà mình thôi.”

Câu nói của Kiều Hạ vừa nhắm vừa mở, ẩn ý như muốn ép người đến mức không còn đường lùi.

Cố Bạch Dã nhìn Kiều Hạ, nghiến răng ken két, chỉ muốn đá anh một phát.

Tên chết tiệt này chẳng khác nào một tên gian thương. Đυ.ng hỏng đồ của anh ta, tiền phí tổn, phí đường sá, rồi thêm vô số loại phí khác, tất cả đều được anh ta cộng vào, không tăng gấp mười thì chẳng phải là Kiều Hạ.

Bề ngoài, Kiều Hạ là người nhà họ Kiều không ham làm ăn nhất.

Nhưng thực chất, cả người đều là mánh khóe lừa người.

Có lẽ tài sản của hắn đã vượt cả nhà họ Kiều!

Cố Bạch Dã kìm nén cơn giận, nghẹn cứng trong cổ, chẳng biết trút đi đâu, khó chịu không tả nổi.

Đúng lúc này, lại có người "chạy" thẳng vào đường ngắm của anh.

Mặc Thiên vừa ăn xong, một tay ôm Tiểu Hắc, một tay ôm vàng, từ từ đi đến, dừng lại trước mặt Cố Bạch Dã, nghiêng đầu ngó qua ngó lại.

Cuối cùng buông một câu: “Mua thuốc giảm đau không, một gram vàng.”

Cố Bạch Dã: “...”

Cơn giận trong người anh bùng lên ngay tức khắc. Anh giơ tay chỉ vào mặt Mặc Thiên, bao nhiêu câu chửi rủa vừa định thoát ra lại phải nuốt ngược vào trong.

Sao mặt cô bé này giống mẹ mình thế!

Mắng cô chẳng khác gì phạm thượng, chẳng khác gì tội bất hiếu.

Cố Bạch Dã giơ tay chỉ trỏ một hồi, cuối cùng đành rút tay về, bất lực.

Trong phòng vang lên vài tiếng kêu thảm thiết, cách một lớp cửa mà nghe vẫn rõ mồn một.

Nhớ lại cảnh lở đất kinh hoàng, cảm giác như có một lưỡi dao treo lơ lửng trên cổ Cố Bạch Dã.

May mà người của anh đông, cuối cùng vẫn bình an trở về. Nhưng nghĩ đến việc Phục Tuyết đang một mình giữa núi non hoang dã, anh không dám nghĩ tiếp.

Cố Bạch Dã càng không muốn lãng phí thêm thời gian.

Sau vài giây suy nghĩ, anh nghiến răng, quay ánh mắt đầy u ám về phía Mặc Thiên.

Cô nhóc này...

Tuy hơi khùng khùng, nhưng cũng có chút tài mọn về tà đạo...