Quyển 1 - Chương 7: Thương hoa tiếc ngọc
Ánh trăng sáng vành vạnh treo trên cao soi rọi mọi góc khuất của cung A Phòng, trong đại điện sáng rực ánh nến, Trương Cường tỉ mỉ chiêm ngưỡng những mỹ nữ tuyệt sắc, ngấm ngầm khâm phục: Triệu Cao dùng mỹ nhân kế đúng là cao chiêu, khiến người ta không cách gì cưỡng lại được, nhưng chỉ e đằng sau những mỹ nhân kia lại chính là những nhát dao vô hình thôi, mình phải cẩn thận đối phó mới được, nói không chừng trong số họ có người là mật thám do Triệu Cao cài vào giám sát mình. Tất nhiên, trước miếng ngon dâng tận miệng, không hưởng thụ thành ra có lỗi với mình sao? Chi bằng tương kế tựu kế, tiến từng bước thận trọng vậy.Nghĩ như thế, Trương Cường đưa mắt nhìn xuống hai mươi mỹ nhân kiều diễm bên dưới, chỉ thấy tấm thân liễu yếu đào tơ của họ đang run lẩy bẩy, không gian trong đại điện trở nên choáng ngợp, sự im lặng hồi lâu của Trương Cường vô tình gây áp lực lớn đến các mỹ nữ.
Trương Cường đón lấy tách rượu ngon do một tên thái giám dâng qua, mùi rượu thơm nồng xộc vào mũi, hắn kinh ngạc liếc nhìn tên thái giám, tên thái giám vội khúm núm bẩm báo: “Bệ hạ, đây là rượu nho mới được chưng cất, không hại đến long thể đâu ạ! Bệ hạ có thể yên tâm.”
Trương Cường nghe thế mới yên tâm phần nào, ngửa cổ uống cạn tách rượu, trong bụng lan tỏa hơi ấm, du͙© vọиɠ càng trở nên mãnh liệt, hắn nhìn về phía một thiếu nữ mặc áo hồng, thân hình thướt tha, dung mạo thanh tú, gằn giọng: “Nàng qua đây cho trẫm nhìn rõ hơn nào!”
Thiếu nữ kia thoáng đỏ mặt, ngoan ngoãn đứng dậy bước đến cạnh Trương Cường, liếc nhanh vào đôi mắt đê mê của hắn, thẹn thùng nhìn đi nơi khác, dịu dàng cất tiếng: “Nô tì Nhu Nhi, tham kiến bệ hạ!”
“Nhu Nhi?” Tiếng nói trong trẻo rót vào tai làm Trương Cường xao xuyến, du͙© vọиɠ bị đè nén lâu nay không còn kiềm chế được nữa, hắn vòng tay ôm lấy thiếu nữ, tay trái thò vào xiêm y nàng nhào nặn thô bạo, hỏi nhỏ: “Nàng được Triệu Cao chọn từ khi nào thế?”
Nhu Nhi bị động tác của Trương Cường làm cho thở hổn hển, cố đáp lời: “Nô tì vào cung chưa được nửa năm, vẫn luôn ở trong phủ đệ phủ lệnh đại nhân học cách… hầu hạ… bệ hạ…” Chưa nói hết câu, bờ môi chín mọng đã bị Trương Cường khóa chặt bằng một nụ hôn.
Đây là lần đầu tiên Trương Cường gặp phải mỹ nữ dịu dàng thần phục như thế, ngọn lửa du͙© vọиɠ càng bừng cháy dữ dội hơn. Khắp đại điện nhanh chóng tràn ngập sắc xuân, tiếng rên xiết và hơi thở gấp gáp như từng khúc nhạc ngân nga vang đến mọi ngóc ngách trong đại điện. Những mỹ nữ còn lại tuy cách một lớp màn khá dày nhưng vẫn bị âm thanh sung sướиɠ ấy làm cho đỏ mặt tía tai, thẹn thùng không dám ngẩng đầu lên.
Hồi lâu sau, trời quang mây tạnh, ôm mỹ nhân trong vòng tay, Trương Cường cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đôi mắt đen láy của Nhu Nhi say đắm nhìn vào mình, hai má ửng đỏ. Nhận ra ánh mắt ôn hòa của Trương Cường, Nhu Nhi thẹn thùng đề nghị: “Nô tì… hầu hạ… bệ hạ thêm một lần… được không?”
Trương Cường liếc thấy vài vết máu đỏ trên giường, trong lòng thương xót, lắc đầu nói: “Không cần đâu, lần sau hãy hầu hạ trẫm cũng không muộn.”
Nhu Nhi tiếc nuối nhìn ra ngoài, hỏi nhỏ: “Không biết bệ hạ cần vị tỉ muội nào hầu hạ thêm ạ?”
Trương Cường chợt nhớ ra vẫn còn mười mấy mỹ nhân đang đợi mình, giật mình một cái, vén màn nhìn ra ngoài, bị Triệu Yên xinh đẹp nhất trong số 20 mỹ nữ thu hút, thấy nàng đang lạnh lùng nhìn về phía mình, đôi mắt quyến rũ ấy thoáng phớt qua nét đau đớn rồi tan biến nhanh chóng.
Trước ánh nhìn nghi hoặc của Trương Cường, Triệu Yên không hề hoảng hốt né tránh như những mỹ nữ khác, nàng bình tĩnh nhìn ngược lại Trương Cường. Trương Cường hít một hơi sâu, cố đè nén du͙© vọиɠ một lần nữa dâng trào.
Công bằng mà nói vẻ đẹp của Triệu Yên gần như khiến người khác nghẹt thở, chỉ là đằng sau vẻ đẹp ấy có một cảm giác kỳ lạ làm Trương Cường không dám tiếp cận, bằng không vừa rồi hắn đã không chọn Nhu Nhi sở hữu nhan sắc kém hơn Triệu Yên một bậc rồi.
Bản lĩnh người lính đủ để Trương Cường trấn tĩnh lại, trực giác mách bảo Triệu Yên có gì đó kỳ lạ, Trương Cường làm bộ chưa được thỏa mãn, nheo mắt liếc nhìn Triệu Yên, cất tiếng: “Mỹ nhân qua đây, trẫm phải ngắm nàng rõ hơn mới được!”
Triệu Yên sáng rực đôi mắt, thướt tha bước nhẹ đến cạnh giường, quỳ xuống nói nhỏ: “Triệu Yên xin hầu hạ bệ hạ…”
Dứt lời, không đợi Trương Cường ra lệnh đã tự trút bỏ xiêm y, làn da trắng mịn như tuyết đập vào mắt Trương Cường, mùi thơm quyến rũ phảng phất khắp đại điện.
Trương Cường hít một hơi sâu, chỉ cảm thấy máu nóng toàn cơ thể bốc lên đầu, du͙© vọиɠ vừa được đè nén lại dâng cao dữ dội. Trương Cường thót tim một cái, càng thêm nghi ngờ, nhưng vẫn giả đò rên khẽ: “Hơ… Mỹ nhân, mau đến với trẫm…”
Vừa nói Trương Cường vừa thò tay chụp vào bộ ngực căng đầy của Triệu Yên, khi bàn tay chạm được cơ thể mềm mại ấy, đột nhiên một tia sáng sắc lạnh lóe lên, hơi gió quật thẳng vào mặt.
Trương Cường đã sớm cảnh giác, ngã người ra sau tránh né, đồng thời tay phải tóm lấy cổ tay Triệu Yên vặn mạnh, thoát khỏi nhát dao găm hiểm hóc của Triệu Yên trong đường tơ kẽ tóc.
Phản ứng của Trương Cường trong cơ thể Tần Nhị Thế tuy kém xa kiếp trước nhưng may mà Triệu Yên thân nữ nhi sức yếu nên hắn mới thoát chết. Triệu Yên hình như không ngờ Trương Cường trong tình huống này vẫn phản ứng nhạy bén, thất bại lần đầu, hơi chựng lại trong giây lát, đang định tiếp tục tấn công, bị Trương Cường khóa tay ấn xuống giường không động đậy được nữa.
Trương Cường dùng hết sức khống chế Triệu Yên xong mới nghiêm giọng hỏi: “Là Triệu Cao phái nàng đến hành thích trẫm?”
Vừa hỏi dứt câu, nghĩ lại thấy có vẻ không hợp lý, Triệu Cao tuyệt đối không hành thích lần hai sau khi mình đã bị hành thích một lần, hơn nữa trong yến tiệc vừa rồi, màn kịch thích khách do Triệu Cao dàn dựng chỉ nhằm mục đích diệt trừ Lý Tư, trước khi kế hoạch đoạt ngôi của lão chuẩn bị xong, Triệu Cao sẽ không ngu dốt lấy mạng Tần Nhị Thế ngay lúc này đâu.
Vừa nghĩ tới đây, chỉ nghe Triệu Yên giận dữ quát lên: “Hôn quân, là một mình Triệu Yên này muốn lấy mạng ngươi, không liên quan gì đến các tỉ muội.”
Trương Cường mơ hồ đoán ra đối phương chắc có thù hận sâu nặng với Tần Nhị Thế, bèn hỏi tiếp: “Rốt cuộc nàng là ai? Nếu không khai thật ra thì trẫm sẽ để nàng nếm thử cực hình của Đại Tần đó!”
Triệu Yên nghe vậy thoáng lộ vẻ sợ hãi nhưng vẫn hiên ngang nói: “Ta không sợ chết, ngươi đừng hại người vô tội là được.”
Trương Cường lắc đầu cười buồn, xem ra Triệu Yên đang mang mối huyết hải thâm thù với Đại Tần rồi, bằng không sẽ không liều cả mạng sống đi hành thích hoàng đế Đại Tần đâu. Thở dài một tiếng, Trương Cường hạ quyết tâm phải giúp nàng, dù sao Tần Nhị Thế đã đổi thành người khác rồi, hơn nữa mỹ nhân sắc nước hương trời như thế hắn cũng không nỡ trừng trị nàng.
Nhìn thấy dung mạo tuyệt đẹp bị mình đè bên dưới, Trương Cường buông lỏng tay thả mỹ nhân không còn chống cự, tuyệt vọng chờ chết ra. Triệu Yên không ngờ rằng Trương Cường lại tha cho mình, vừa cử động được lập tức lui về sau thoát khỏi tầm khống chế của Trương Cường rồi mới ngơ ngác nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt tràn ngập cảnh giác và thù hận.
Trương Cường biết lúc này Triệu Yên vẫn chưa hết nguy hiểm, một mặt ngấm ngầm phòng bị, mặt khác lên tiếng trấn an: “Cô nương không cần hoảng sợ, trẫm không phải là hôn quân, chỉ là bị kẻ khác lợi dụng mà thôi, nếu không phải vậy chỉ cần trẫm hô to một tiếng, cấm vệ ngoài điện sẽ xông vào tẩm cung ngay…”
Triệu Yên thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt dịu lại rất nhiều, Trương Cường nói tiếp: “Chuyện đêm nay chấm dứt tại đây, nếu cô nương không muốn ở lại trong cung, trẫm sẽ phái người đưa cô nương rời khỏi, trẫm hứa không động vào một cọng tóc của cô nương!”
Triệu Yên trầm ngâm giây lát, tuy cô không tin Trương Cường sẽ đưa mình rời khỏi cung, nhưng thấy đối phương quả nhiên không làm kinh động các cấm vệ ngoài điện, trong lòng có vài phần tin tưởng vào những gì tên hôn quân trước mặt vừa nói.
Lúc này, ánh nến lung linh hắt từ bên ngoài vào, dung mạo của Triệu Yên càng thêm diễm lệ. Trương Cường trố mắt ngắm nhìn hồi lâu, nghĩ rằng mỹ nhân như thế may mà gặp được kẻ mạo danh Tần Nhị Thế là mình, bằng không e rằng đã bị băm thành thịt tương rồi, nếu thế thì đáng tiếc biết bao.