Quyển 2 - Chương 8: Tửu lâu đổ máu
Các cấm vệ đang trong tư thế sẵn sàng vội vàng đình chỉ hành động, làm bộ như đang theo dõi náo nhiệt, đứng yên lặng cạnh Trương Cường, âm thầm bảo hộ Trương Cường ở trung tâm. Lúc này, chỉ thấy thang lầu rung động, một đám ăn mặc kiểu võ sĩ cầm kiếm hùng hổ vọt xuống, đánh thẳng vào một cánh cửa sơn son phía sau bình phong.Ngay lúc người trong điếm đang lo lắng, chỉ nghe thấy một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, vài bóng người bắn ra, nhìn chăm chú vào, hóa ra chính là mấy kẻ vừa mới lao vào. Lúc này trên mặt ai cũng đầy vết thương xanh tím, hóa ra là bị người đánh bay ra.
Biến hóa này khiến cho mọi người trong sảnh đều ngoài ý muốn, đều hoảng sợ nhìn về phía cánh cửa sơn son, lại thấy cánh cửa đó đã đóng chặt lại như trước, không thấy được manh mối gì.
Lúc này, người trên lầu rốt cuộc đã không kiềm chế được, bịch bịch bịch lao xuống lầu.
Trương Cường vội vàng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một nam thanh niên khoảng chừng 25 26 tuổi mặc thâm y thiên thanh, bên ngoài khoác một chiếc áo lụa tím thẫm, đầu đội mỹ quan nạm ngọc trắng, mái tóc đen thẫm búi ở sau đầu, hai hàng lông mày không đậm không nhạt, đôi mắt dài nhỏ chứa lửa giận vô cùng, khuôn mặt căng ra, dưới cái mũi thanh tú đôi môi mỏng mím lại thành một đường. Nếu không phải vì giận dữ mà khuôn mặt vặn vẹo, hắn cũng là một người trẻ tuổi không khó coi.
Trương Cường thấy hắn áo quần hoa lệ, lại tự xưng là bản quân, không khỏi nghi hoặc, quay lại nhìn Thành Thái. Thành Thái bước lên trước một bước, thấp giọng nói: "Công tử, đây chính là con trai của An Dương hầu, Bình Huỳnh quân Tử Huỳnh. Mấy ngày nay tâm tình hắn không tốt, luôn làm loạn ở Hàm Dương, đã hai lần bị thành vệ kéo về phủ rồi."
Trương Cường nghe thấy thế, lạnh lùng nhíu mày nói: "Sao hắn không chịu yên ổn làm cái Bình Huỳnh quân đó, lại khiến cho Hàm Dương gà bay chó sủa không được an bình, chẳng lẽ Hàm Dương lệnh cứ để mặc kệ?"
Thành Thái khẽ gật đầu nói: "Công tử không biết đó thôi, cha của Bình Huỳnh quân là An Dương hầu bị liên lụy vào án của Triệu Cao, chỉ sợ sẽ bị lột tước vị, Bình Huỳnh quân ngày thường ỷ vào quan hệ giữa An Dương hầu và Triệu Cao, luôn ngang ngược trong thành Hàm Dương, đắc tội với không ít người, có thể nói là tiếng ác đồn xa. Lần này Triệu Cao đền tội, hai cha con này trước kia làm nhiều việc ác, lúc này khẩn cầu khắp nơi cũng không ai để ý tới, Bình Huỳnh quân mới ngày nào cũng chạy tới phố phường, gây chuyện thị phi khắp nơi để phát tiết."
Nói tới đây, liếc nhìn Tử Huỳnh vẻ mặt giận dữ, khẽ lắc đầu nói: "Xem ra, Ngu cô nương đã nghe nói tới Binh Huỳnh quân, cho nên mới không muốn ra."
Trương Cường gật đầu, giơ chén lên như không có việc gì: "Chúng ta ăn trước đã, ta thấy đồ ăn nơi đây quả nhiên không tồi, các ngươi đều nếm thử đi."
Thành Thái cùng Hàn Hoán lúc này chỉ sợ Bình Huỳnh quân xung đột với Ngu Cơ mà làm bị thương tới Trương Cường, đó là tội mất đầu diệt tộc đó, hồi hộp tới mức lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh, lúc này nhìn thấy bộ dáng khí định thần nhàn của Trương Cường, tâm tình cũng thoáng thả lỏng một chút.
Thành Thái gắng gượng gật đầu nói: "Công tử dùng trước đi, chúng ta ngày thường cũng tới được, công tử thì lại khó được."
Nói xong, lại hơi cả kinh, tự cảm thấy lời không ổn lắm, sửa miệng cũng đã không kịp rồi, đành phải run rẩy liếc nhìn Trương Cường, lại phát giác ra Trương Cường thần sắc bình tĩnh, làm như không nghe thấy, mới lén lút thở ra một hơi.
Lúc này, chợt nghe thấy một thanh âm ngọt ngào truyền ra đại sảnh: "Quân thượng bớt giận, cô nương nhà ta thân thể hơi ốm nhẹ, ngày khác nhất định sẽ đăng môn tạ tội!"
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nha đầu tuyệt sắc khoảng chừng 14 15 tuổi đứng trước cánh cửa sơn son, cảm tưởng như một mình nàng có thể chống lại được mười mấy tên đại hán như lang như hổ! Nàng mặc một bộ áo trắng thêu hoa, đôi mắt sáng ngời tràn ngập linh khí, dưới cái mũi linh hoạt, hé ra cái miệng nhỏ nhắn, thần sắc lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Bình Huỳnh quân mặt đã xanh ngắt.
Bình Huỳnh quân nao nao, dường như có chút hơi ngoài ý muốn là đối phương chỉ phái một tiểu cô nương ra gặp mình, hiển nhiên là cực kỳ khinh thường, không khỏi tức giận tới gân xanh nổi lên trên trán, quát lên với hơn 30 người vây quanh mình: "Bắt lấy tặc đồ cho bản quân!"
Theo mệnh lệnh của hắn, hơn 30 đại hán phía sau Bình Huỳnh quân đều đồng thời hét lớn, nhất tề xông lên! Chỉ thấy nữ tỳ kia khinh thường hừ lạnh, tay phải hơi rung, mọi người chỉ hơi hoa mắt, trong tay nha đầu đó không biết từ lúc nào đã xuất hiện thanh kiếm sắc nhọn sáng lóa.
Trương Cường thấy thế, tuy rằng không hiểu kiếm pháp, nhưng cũng nhịn không được rùng mình, không thể tưởng được một tỳ nữ nho nhỏ như vậy mà đã thành thạo kiếm pháp kinh người, chỉ riêng cái ra tay này đã khiến cho người ta kinh ngạc.
Lúc này, chỉ thấy Thành Thái kinh ngạc hô nhỏ: "Kiếm pháp của nha đầu kia không ngờ lại lợi hại vậy, Bình Huỳnh quân dù đông người chỉ sợ cũng không chiếm được ưu thế."
Trương Cường khẽ gật đầu nói: "Bình Huỳnh quân nếu đã biết chính mình có thể gặp họạ, còn có thể kiêu ngạo như vậy, xem ra đúng là một phế vật vô dụng!"
Hàn Hoán cẩn thận nói xen vào: "Bệ hạ, nô tài thấy, một kẻ vô dụng như vậy đâu đáng để bệ hạ quan tâm, thời gian không còn sớm, công tử mau trở về đi thôi."
Thành Thái nhất thời nhớ ra Trương Cưòng một mình xuất cung, thật sự là quá nguy hiểm, nơi đây đúng là không nên ở lâu, không khỏi lập tức phụ họa theo: "Đúng vậy, công tử, chúng ta mau về thôi!"
Trương Cường lúc này đang muốn chờ xem Bình Huỳnh quân sẽ khổ sở vì cô nữ tỳ xinh đẹp kia thế nào, đâu có thể dễ dàng rời đi, không khỏi lắc đầu cười nói: "Không ngại, không ngại, chúng ta cứ xem diễn đã rồi đi cũng không muộn!"
Hàn Hoán cùng Thành Thái bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục cẩn thận canh giữ bên cạnh Trương Cường, ngưng thần đề phòng, sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Lúc này chỉ thấy nữ tỳ đáng yêu kia quát lên một tiếng, thân mình nhảy lên, chân phải đá mạnh vào mặt một gã đại hán xông lên trước, khiến cho hắn máu me be bét bay ra ngoài.
Đồng thời, tay phải run lên, hàn quang khẽ lóa, hai gã đại hán đang lao lên chợt kêu thảm, huyết quang bắn ra, hai gã đại hán tránh né không kịp, đã bị cắt yết hầu, ngã trong vũng máu, đi đời nhà ma.
Mọi người ở đây đều không ngờ một tiểu nha đầu nhìn kiều mỵ mà lại ra tay tàn nhẫn như vậy, trong chốc lát đã hai chết một bị thương, những gia tướng Bình Huỳnh quân thấy vậy cũng ngẩn ra, do dự không dám lên trước.
Thấy như vậy, Bình Huỳnh quân sắc mặt lại càng xanh mét, gân xanh nổi đầy trán, kiếm pháp kinh nhân của đối phương khiến cho hắn chấn động, có ý muốn rời đi, nhưng lại sợ người ta cười nhạo hắn vì một cô gái nho nhỏ mà phải chật vật chạy trốn. Nghĩ tới nghĩ lui thấy mình mấy hôm nay đi đâu cũng gặp trắc trở, trước mắt ngay cả thị nữ của một ca cơ nho nhỏ mà cũng có thể không coi mình ra gì, không khỏi vừa hận vừa giận, cho dù nguy hiểm cũng không quản, tiến lên một bước, cười lạnh nói: "Tiện tỳ to gan, dám gϊếŧ người vô cớ, y theo luật pháp Đại Tần ta, ngươi đã mắc phải tử tội, còn làm liên lụy tới gia nhân! Người đâu, mau bắt toàn bộ nhóm ca kĩ này lại cho ta!"
Những gia tướng này đều thấy sự lợi hại của nữ tỳ kia, nghe thấy mệnh lệnh của Bình Huỳnh quân đều hơi do dự một chút mới cẩn thận xông lên, cũng đã không còn khí thế sắc bén như trước. Thiếu nữ kia khinh thường cao giọng nói: "Còn dám lao lên, cũng đừng trách bổn cô nương thủ hạ vô tình!"