Đêm Nào Phật Tử Cũng Muốn Độ Ta

Chương 40: Chuẩn mực Nam đức

Nàng nghĩ đến chuyện lợi dụng ân nghĩa cứu mạng để “giữ chân” y ban ngày thế nào cho ổn thỏa?

Suy đi tính lại, nàng nghĩ đến chuyện mở lớp “giáo dục” cho các kẻ đeo đuổi tỷ tỷ mình. Dù sao cũng không cần mỗi ngày cứ phải đều đặn lên lớp, chỉ là một dạng hướng dẫn thôi.

Tuy nghe cái tên “Chuẩn mực Nam Đức” có chút gượng gạo, nhưng kế sách này vừa hay trúng đích. Người nào không chịu nổi thì loại khỏi danh sách từ sớm là xong!

Đàn Già trong truyện vốn là người cực tốt, vừa dịu dàng, vừa đầy lòng chính nghĩa, lại có uy tín, có thể trấn áp cả đám thiên tài đến từ các thế gia đại tộc kia.

Trong đầu nàng tính toán rất chu toàn, logic kín kẽ, chẳng còn chỗ nào sơ hở, đâu vào đó cả rồi.

Vì nàng viết chữ nhỏ và dày đặc, Thu Yến cố gắng giơ quyển sách gần nhất có thể trước mặt Đàn Già.

Vậy nên, Đàn Già nhìn thấy nội dung cuốn sách rất rõ, đến mức toàn thân như đông cứng lại.

Không khí trong phòng ngập tràn linh khí và hơi nước, nhiệt độ vốn đã cao lại như nóng lên thêm vài phần.

Khi y nhìn thấy trang giấy chẳng có chữ nào mà chỉ có những hình ảnh trắng trợn các nam nữ đan xen nhau trong đủ tư thế, nhiệt độ như thể tăng vọt.

Đây chính là… chuyện cực kỳ quan trọng ư?

Đàn Già im lặng, đôi mắt trong trẻo lập tức hạ xuống, nhưng bản tính kiên nhẫn và phong thái tuyệt vời khiến y không ngắt lời Thu Yến.

“…Nam nhân nếu đạt đến cảnh giới này, thật sự có thể gọi là ưu tú. Nếu duy trì được lâu dài thì phẩm hạnh càng cao quý. Phật tử tôn giả, ngài thấy ta viết thế này có được không? Ngài có nhìn thấy không?”

Thu Yến nói xong mà trán đầy mồ hôi, nàng đang nói cái gì đây chứ!

Đàn Già hạ mắt, giọng nói êm ái của y vang lên trong không gian ngột ngạt khiến căn phòng nghe càng trống trải:

“Trời tối quá, ta không nhìn thấy."

Ngay từ đầu, Thu Yến đã chuẩn bị tâm lý rằng chuyện này không dễ gì khiến Đàn Già đồng ý.

Vì vậy, khi nghe y nói "trời tối quá, không thấy gì" nàng cũng không nản lòng, đáp lại: “Xin lỗi, Phật tử tôn giả, hôm nay ta đột ngột đến thế này, trong khi ngài đang trị liệu. Ngài cứ hứa với ta, rồi ta sẽ đi ngay, mai ta lại đến, không làm phiền ngài nữa.”

Thu Yến tự nhận mình đang lợi dụng ân nghĩa, biết rằng hành động của nàng rất thất đức.

Đàn Già ngồi trên giường ngọc, chợt cảm thấy hơi nước càng lúc càng nóng, như thể nhiệt độ trong cơ thể y cũng tăng dần, có chút thôi thúc muốn đứng dậy.

Thu Yến đợi một lúc, không nghe thấy y trả lời, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ của y.

Nàng lén liếc nhìn, thấy y cúi đầu, giọt mồ hôi trên trán lăn xuống gò má. Dù trong dáng vẻ trần trụi, y vẫn toát lên vẻ trang nghiêm thuần khiết.

Thu Yến tự thấy hành động lén nhìn của mình cũng không đúng, bèn vội quay đi.

Nhưng nàng nhất quyết không rời đi, vì biết rằng trị liệu hơi thuốc vẫn có thể trò chuyện, chỉ là không thể rời khỏi giường ngọc. Vậy nên chỉ cần nói chuyện sẽ không ảnh hưởng gì đến việc hồi phục của y.

Suy nghĩ một lát, Thu Yến lại lên tiếng trước khi Đàn Già kịp đáp: “Ngài cứ đồng ý đi, rồi ta sẽ để cuốn sách này lại đây. Ngài cứ trị liệu xong rồi từ từ đọc, sáng mai chúng ta sẽ bàn thêm! Ta tin rằng với trí tuệ của ngài, ngài sẽ nắm được cốt lõi nhanh chóng!”

Đàn Già điều chỉnh lại linh lực trong người, giữ cho tâm trí bình thản, nhẹ nhàng từ chối: “Ta là một Phật tu, không giỏi về đạo lý này.”

Thu Yến ngạc nhiên: “Điều đó có liên quan gì đến việc ngài là Phật tu hay không? Đây là những phẩm chất mà mọi nam tu cần có, và Phật tử tôn giả, ngài là người đức hạnh cao quý nhất trong số đó!”

Ngoài thái độ ôn hòa với mọi người, y còn dịu dàng ngay cả kẻ đang lợi dụng ân nghĩa như nàng.

Nhưng cũng không thành vấn đề, vì tỷ tỷ nàng không thích mẫu người như Đàn Già, nên y không cần phải giữ riêng sự dịu dàng cho một người nào.

Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, khiến một kẻ chỉ mới nhập môn luyện khí như Thu Yến cảm thấy khó chịu. Cảm giác giống như ngồi trong phòng xông hơi với độ ẩm và nhiệt độ cao ngất, chỉ một lúc là có thể nghẹt thở.

Cả người nàng vừa lâng lâng dễ chịu do hấp thụ chút ít dược tính, vừa cảm thấy bứt rứt nóng bức. Đầu óc dần mụ mị, nàng thấy mình gần như sắp ngất đi.

Thu Yến nhắm mắt hít sâu, cuối cùng quyết định rời đi trước khi mình thực sự ngất tại chỗ và làm phiền y.

Được rồi, nàng sẽ chờ ngoài kia cả đêm, rồi tìm cách khác để ngăn y tham dự buổi tiệc vào ngày mai.

Đàn Già trông thấy rõ gương mặt trắng trẻo của nàng dần chuyển sang đỏ hồng, mồ hôi túa ra trên trán, tiếng thở cũng nặng hơn vài phần.

Trong căn phòng tĩnh mịch của liệu pháp hơi thuốc, bầu không khí trở nên kỳ lạ hơn.

Y biết nàng không thể chịu nổi, đành phải hứa tạm để nàng rời đi.

Đàn Già thở ra một hơi dài, giọng nói ôn hòa thêm vài phần: “Ta đồng ý, nơi đây nhiệt độ quá cao, sẽ không tốt cho đạo hữu. Đạo hữu đi ra trước đi.”

Nghe y nói, Thu Yến thở phào nhẹ nhõm, lòng áy náy vì đã làm phiền y, giọng nói có chút hạ thấp: “Cảm ơn Phật tử tôn giả, ngài cứ tiếp tục trị liệu, ta không làm phiền nữa. Ngày mai… ngày mai chúng ta gặp trước buổi tiệc, nếu bất tiện thì ngài để Bóng Đèn Nhỏ đến gọi ta, được không?”

“Được.” Đàn Già đáp lời, không hề tỏ chút bực dọc.

Đàn Già quả là một người tốt, y không đáng có kết cục như trong nguyên tác.

Người tốt chắc chắn sẽ được báo đáp!

Thu Yến tự an ủi mình, cúi xuống đặt cuốn sách bìa xanh trơn nhạt lên sàn nhà: “Thế thì khi nào trị liệu xong, ngài hãy xem qua cuốn sách này nhé, ta về trước đây!”

Đàn Già nhìn thoáng qua cuốn sách màu xanh giản dị trên sàn nhà, thấy rõ cơ bắp mình vừa thả lỏng bỗng căng cứng trở lại.