Đêm Nào Phật Tử Cũng Muốn Độ Ta

Chương 30: Thoát khỏi thần hồn

Thực ra Thu Yến chỉ muốn thử nghiệm xem giả thuyết của mình đúng không, nào ngờ dễ dàng như vậy.

Đàn Già nhìn nàng bước lại gần tâm ma, túm lấy tóc hắn như đang cầm cây lau nhà. Tay nàng cầm thanh kiếm bảy màu rực rỡ, rồi nghiêng đầu hỏi y: “Phật tử tôn giả, hẳn ngài hiểu điều ta nói vừa rồi chứ?”

“Không thể đổ lỗi cho người khác vì lỗi lầm của mình. Quân lính gϊếŧ người là do tâm ác, chẳng liên quan gì đến ngài cả.”

Thu Yến kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

Đàn Già im lặng, lửa bập bùng hắt ánh sáng lên gương mặt kiên nghị của nàng. Nếu bỏ qua mái tóc lởm chởm và những luồng ma khí cùng lửa đang phun ra từ tai và mũi, có lẽ nàng trông sẽ ung dung hơn nhiều.

Y bất giác bật cười, lòng thấy thanh thản, tự nhủ là mình vẫn còn thiếu sót trong tu luyện nên mới bị tâm ma xâm chiếm. “Ta hiểu rồi.”

“Tại sao nữ nhân này lại khắc chế được ta? Đáng ghét! Rốt cuộc ngươi là ai? Thả ta ra!”

Tâm ma vùng vẫy, thét lên, hắn cảm nhận được sức mạnh đang dần tan biến.

Thu Yến thờ ơ nhìn sang Đàn Già: “Ta có thể gϊếŧ hắn chứ? Có ảnh hưởng gì đến ngài không?”

“…Có thể, sẽ không.”

Được sự đồng ý, nàng lập tức đâm thẳng thanh bảo kiếm vào ngực tâm ma. Một nhát trí mạng, không gặp chút trở ngại nào.

Tâm ma chưa kịp thét lên đã bàng hoàng ngã gục, kết thúc dưới lưỡi kiếm của Thu Yến.

Không hiểu lý do gì, nhưng ngay lúc đó, Thu Yến cảm thấy mình như một anh hùng lẫm liệt! Chắc chắn sau này, nếu nàng chọn môn phái tu luyện đàng hoàng, nàng sẽ đạt thành tựu to lớn!

Ngọn lửa quanh nàng lập tức tắt ngấm, hơi nóng cũng tan biến.

“Hệ thống chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ [giải quyết tâm ma] hoàn thành 100%, phần thưởng: một thanh cổ kiếm chưa khai phong.” Giọng lạnh băng của hệ thống vang lên.

Túi trữ vật của nàng xuất hiện thêm một thanh cổ kiếm nặng nề, màu đen đậm.

Những chấm sáng trắng trong trẻo bao quanh nàng, tỏa hương dịu dàng và sạch sẽ như ánh nắng sớm mai.

Gương mặt của Đàn Già trong ánh sáng thánh khiết trở nên mờ ảo.

“Phật tử tôn giả, đợi ta với! Ta muốn đi tìm bóng đèn nhỏ cùng ngài mà!” Nàng vội hét lên, chạy theo.

Nhưng chưa kịp đuổi theo, nàng chợt cảm nhận bàn tay mình được một bàn tay ấm áp nắm lấy, kéo đi xuyên qua luồng ánh sáng trắng lóa phía trước.

Nàng nghe giọng Đàn Già trầm ấm bên tai: “Đi, chúng ta ra ngoài giải quyết lũ ma tu.”

“Ta nghe ngài hết!”



Thu Tình theo phương hướng Ngao Húc chỉ dẫn, siết chặt thanh cổ kiếm tìm thấy trong rừng Mê Chướng.

Sắc mặt nàng tái nhợt và mệt mỏi. Sau khi niết bàn trọng sinh, tu vi của nàng đã về lại khởi điểm, nếu không phải thời gian hạn chế trong ba ngày, nàng sẽ không chỉ hồi phục đến Trúc Cơ.

Nàng đều đã như vậy, Yến Yến của nàng vốn là một con gà rù thì càng không được, thế nên lần này tìm được Yến Yến rồi, nàng nhất định phải giúp muội ấy cùng tu luyện, nếu không lỡ nàng chết lần nữa, chẳng còn ai bảo vệ muội ấy.

Nghĩ đến đây, Thu Tình càng sốt ruột, tăng tốc, bởi nàng cảm nhận được mùi ma khí và huyết tinh ngày càng nồng đậm.

Nhưng đồng thời, linh lực của nàng dù kết hợp với huyết lực, cũng đã đến giới hạn.

Cuối cùng, dựa vào trực giác, nàng tìm được nơi có ma khí đậm đặc nhất. Ngay khi đến nơi, nàng thấy một tiểu hòa thượng ở đó, chính là bóng đèn nhỏ.

Bóng đèn nhỏ sau khi đá Thu Yến vào kết giới thì ngồi chờ ở ngoài, không ngừng lo lắng cho tình hình bên trong.

Nhưng ngay khi Thu Tình đến gần, cậu lập tức nhận ra mùi của “khổng tước yêu”, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một gương mặt y hệt Thu Yến.

Bóng đèn nhỏ lập tức đoán ra ngay, chỉ tay reo lên: “Ngươi là tỷ tỷ của Thu Yến!”

Thu Tình thoáng giật mình, đang định lên tiếng hỏi thì nghe thấy lời khẳng định đầy chắc chắn của bóng đèn nhỏ. Nàng vội vàng tiến lên, gật đầu: “Đúng vậy, ta là Thu Tình. Thu Yến đang ở đâu?”

Bóng đèn nhỏ mấp máy môi, có phần e ngại khi phải thú nhận rằng mình vừa đá Thu Yến vào kết giới đầy ma tu. Cậu ta bối rối, nhưng rồi tự trấn an mình, quyết đoán đáp: “Thu Yến đã dũng cảm bước vào đó để cứu sư phụ ta!”

Thu Tình: “…”

Nàng không thể tin nổi, lập tức bước về phía kết giới do Phật tử Đàn Già thiết lập, cảm nhận thấy các ma tu bị phong tỏa bên trong. Sao muội muội nàng có thể liều lĩnh như vậy?

Nàng còn chưa kịp hành động thì bên trong kết giới bỗng nhiên bùng nổ một luồng sức mạnh dữ dội. Làn sóng ma khí đậm đặc như muốn thoát ra, đột ngột tỏa khắp không gian.

Thu Tình nhận ra trong đám ma khí ấy có cả hơi thở yếu ớt của một tên ma tu cấp Hóa Thần đang bị trọng thương, liền ngay lập tức tung mình đuổi theo.

Cùng lúc đó, từ giữa không trung, một cây dù vàng nát bươm đang xoay vòng trông như cây nấm bị thổi bay, đáp ngay trước mặt nàng, kéo theo cả một mảng đất.

Nàng lập tức định thần, tập trung khí lực để ứng phó với tên ma tu đang áp sát.

Đúng lúc đó, Tạ Kỳ Sam mặt mày lấm lem từ xa đáp xuống. Nhìn thấy một thanh kiếm sắc bén đang lao tới, hắn định dùng dù chống trả. Nhưng vừa cúi đầu, hắn đã thấy khuôn mặt kiều diễm của Thu Tình. Mắt hắn mở to, lập tức cụp dù lại, mừng rỡ hét lớn:

“Là Tình nhi!”

Thu Tình hơi nhíu mày, nghe giọng nói này có chút quen thuộc, bèn thu bớt kiếm lực lại.

Chỉ là nhất thời không nhớ ra đối phương là ai.

Tạ Kỳ Sam thấy phía dưới không chỉ có kiếm ý mà còn có ma tu đang bay tới hướng của mình, lập tức nhấc chân đá ma tu nửa chết nửa sống kia ra xa.

Thu Yến bò ra từ trong một đống bụi bặm, vừa ngẩng đầu đã thấy Tạ Kỳ Sam đá ma tu về phía nàng, sau khi vội vàng tránh né, Thu Yến phun lá từ trong miệng ra, hét lên:

“Tạ! Kỳ! Sam!”

Thu Tình cũng nghe thấy tiếng muội muội, vội thu kiếm, hướng về phía âm thanh mà nhìn: “Thu Yến!”