Đêm Nào Phật Tử Cũng Muốn Độ Ta

Chương 28: Hoan Hỉ Thiền?

Phật tử Đàn Già rõ ràng sớm đã biết đến sự tồn tại của Thu Yến. Trên trán y rịn một giọt mồ hôi, cả người toát ra vẻ cấm dục lạnh lùng mà đầy mị lực.

Giọng nói trầm trầm của y, vừa uy nghiêm, lại vừa ôn nhu như xua tan sự ngột ngạt nóng bức xung quanh:

“… Ngươi đến đây, đi ra phía giường sau lưng ta.”

???

Mới gặp đã nhắc đến “giường”, có phải kỳ quái lắm không?

Thu Yến liếc nhìn chiếc giường tre sau lưng Đàn Già. Ngọn lửa chưa bén đến đó, tấm đệm xanh thẫm trông thật mát mẻ giữa ánh lửa.

Nàng tự nhận ưu điểm lớn nhất của mình chính là nghe lời, có gì không hiểu thì không hỏi nhiều, cứ nghe theo cao nhân là được. Với khả năng hành động siêu nhanh, nàng liền vài bước nhảy lên giường.

“Ta đã lên giường rồi.” Thu Yến báo cáo đầy nghiêm túc.

Đàn Già vẫn quỳ gối, nhịp thở nhẹ và gấp. Nghe nàng nói, y không đáp lại, chỉ từ từ buông pháp trượng xuống, rồi…

Rồi Thu Yến nín thở, mắt không dời khỏi y, vì… y bắt đầu cởϊ áσ!

Thu Yến biết trong Phật pháp có đủ loại tu luyện, mỗi loại thiền lại khác nhau, trong đó có loại “hoan hỉ thiền”.

À, “Hoan Hỉ Thiền” chính là… Ừm, làm chuyện vui vẻ nhất giữa nam nữ, dùng niềm vui của cõi trần để tăng trưởng pháp lực.

Nàng nghĩ bụng, chỉ có mỗi nàng và Đàn Già ở đây, lại gặp tâm ma cường đại, cần phương pháp nâng cao tu vi tức thời, có lẽ chỉ còn cách này?

Trong sách đâu có viết rằng Phật tử tu theo hoan hỉ thiền, nhưng trong sách cũng không tả trận chiến với tâm ma trong rừng Mê Chướng của thành Thiên Khiếu này.

Lòng nàng dậy lên cảm xúc vừa căng thẳng vừa phức tạp. Nghĩ đến việc hệ thống lại giao cho nhiệm vụ khó thế này, bắt nàng phải hy sinh “một đêm thuần khiết”, nàng ngượng ngùng đến muốn chui xuống đất.

Nhưng nghĩ lại, cùng lắm cũng chỉ là hồn phách mà thôi, coi như mộng xuân vì chiến thắng, có đáng gì chứ!

Chẳng biết giờ mở sách bổ sung tư thế cùng quy trình còn kịp không? Liệu nàng có thể lấy cuốn họa bản giấu trong túi trữ vật ra mà nghiên cứu tạm được không?

Lúc này, tim nàng đập như trống dồn, mặt đỏ hây hây, len lén liếc Đàn Già, người đang khổ sở cởi từng lớp áo.

Nhiều lớp áo như vậy, cởi ra cũng tốn kha khá thời gian.

Trong tình huống khẩn cấp, nàng cũng chỉ có thể không theo lẽ thường.

Thu Yến cúi đầu mò túi trữ vật, nhận ra vẫn có thể lấy đồ ra được. Không hiểu nguyên lý, nhưng nàng vô cùng mừng rỡ, ngay lập tức tìm thấy cuốn họa bản giấu kỹ ở góc khuất.

Cuốn sách này không phải tầm thường, nàng trộm từ trong tàng thư các của Vệ Phất Thanh.

Xem hắn ta bên ngoài đạo mạo thế thôi, nhưng chắc chắn không ít lần bí mật nghiên cứu mấy thứ này, rõ là tính ứng dụng vào tỷ tỷ nàng mà!

Với tâm thế học thuật nghiêm túc, nàng mở ngay trang đầu, đập vào mắt là hình vẽ chi chít cảnh nam nữ quấn quýt. Nhìn một lần mặt nàng đã đỏ bừng, xem thêm vài giây thì mặt mày nóng rực, rồi đến lúc ngó kỹ hơn chút nữa, hai hàng máu mũi tuôn xối xả.

Tâm ma này thực sự đáng sợ. Trước đây, chút chấp niệm nhỏ nhoi chưa đủ sức tạo thành loại tâm ma cường đại thế này, nhưng với cách tu luyện đặc biệt của Ma tôn Hắc Quỷ, thì quả thật…

Lúc này, Đàn Già cố kìm để không bị tâm ma quấy phá, chật vật cởi lớp tăng y bên ngoài, trên áo thêu dày chữ vạn bằng kim tuyến. Y từ từ đứng dậy, định đắp áo cho nàng.

Đàn Già quay lại, nhìn thấy Thu Yến đang ngồi xếp bằng trên giường tre. Mái tóc nàng lởm chởm vì bị cháy, hai má tròn trĩnh trắng trẻo.

Thế nên mũi chảy hai dòng máu đỏ, hòa với cả những làn ma khí và lửa nhỏ phun ra từ mũi và miệng theo nhịp thở, vừa kỳ lạ lại vừa sống động.

Nàng còn đang cắm cúi xem họa bản đầy mê mải.

Đàn Già im lặng, dường như bao đau đớn từ tâm ma cũng bị nàng làm vơi bớt. Không cần nhìn kỹ, y cũng thấy ngay trong họa bản vẽ hai thân thể quấn lấy nhau với tư thế khó tả.

“… Bạn của Hổ Ngao?”

Đợi một lúc, y nhẹ giọng hỏi.

Thu Yến đỏ mặt tía tai ngẩng đầu lên, thấy Đàn Già đang đứng trước mặt, chiếc áo tăng y cởi ra. Trông y cực kỳ tuấn mỹ, phong thái uy nghiêm mà vẫn ôn nhu. Đôi mắt ấy dịu dàng nhưng kiềm chế, khiến người đối diện không cảm thấy chút áp bức nào.

Nàng lắp bắp ngượng ngùng: “Tới đây đi…”

Đàn Già gật đầu, lấy chiếc áo khoác lên vai nàng.

Thu Yến ngớ người nhìn y. Thế… là xong?

Đàn Già thấy nàng chỉ vừa mới vào cảnh giới luyện khí, liền cúi xuống giải thích, giọng nhẹ nhàng: “Ta sắp phải đối đầu với tâm ma. Cô nương hãy khoác tăng y này và ngồi yên trên giường, đừng rời khỏi vòng pháp giới ta tạo ra, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được rời khỏi.”

Thu Yến càng đỏ mặt. Lúc này nàng mới cảm nhận được luồng linh khí từ chiếc áo. Thì ra đây là pháp y của Phật môn, chẳng qua là y muốn lập ranh giới để nàng không quấy rối thôi.

Đúng là với tướng mạo nghiêm trang như vậy, ai mà nghĩ được Phật tử lại tu loại hoan hỉ thiền!

“Ồ!” Nàng gật đầu như bổ củi, trong lòng xấu hổ không để đâu cho hết.

Đàn Già nói xong, lại bất giác thở dốc. Giọng y trầm ấm mà lại dường như chỉ có nàng nghe thấy, làm nàng càng đỏ mặt.

“Cầm lấy chuỗi hạt này. Nếu ta không thắng được tâm ma, chuỗi hạt này sẽ bảo vệ cho cô nương.”

Y tháo chuỗi tràng hạt màu lam chàm có khắc kinh văn, ánh lên một tia sáng vàng, rồi đeo lên cổ tay Thu Yến.

Nàng ngẩng lên, đầy tự tin: “Ngài chắc chắn sẽ làm được! Nếu không được, vẫn còn có ta mà!”

Nếu thật sự có nguy hiểm, thì nàng nhất định sẽ tìm cách làm gì đó.

Con người đến đâu đều phải có ích, nàng cũng vậy.

Đàn Già nhìn mái tóc nàng dựng ngược như cái quạt, cộng thêm làn ma khí và lửa phun ra từ tai và mũi, bất giác bật cười khẽ: “Được.”