Đêm Nào Phật Tử Cũng Muốn Độ Ta

Chương 17: Vào rừng Mê Chướng

Trong sách đúng là cũng miêu tả rằng mỗi lần Vệ Phất Thanh gặp Tạ Kỳ Sam là đều nghiến răng nghiến lợi nhưng lại chẳng có cách nào đối phó.

Thu Yến ngơ ngác một chút, không muốn nghĩ thêm nữa. Xét cho cùng, việc Vệ Phất Thanh và Tạ Kỳ Sam đánh nhau chỉ để giành vài lá bùa hộ thân cũng đã quá kỳ quặc rồi.

Nhưng nhớ đến thiết lập tính cách của cả hai trong sách, quả là hợp tình hợp lý.

Thu Tình đã có mặt ở thành Thiên Khiếu, dù trong tối hay ngoài sáng thì cũng phải có màn “chiến trường Tu La” để xem chứ.

Tạ Kỳ Sam lúc này cứ như cây nấm vàng chóe, xoay mòng mòng lao về phía Vệ Phất Thanh từ trên cao.

Vệ Phất Thanh chỉ có thể liên tiếp lùi về phía sau để tránh né.

Tạ Kỳ Sam cười lớn: “Tên kiếm tu đê hèn của đảo Đông Bồng Lai, hôm nay ta vội đi cứu nữ tử mà ta yêu thương, không hơi đâu tranh cãi với ngươi, cút đi cho khuất mắt ta!”

Thu Yến vừa nghe thấy câu đó, trong đầu lập tức bật cảnh báo chói tai.

Nàng lập tức nghe thấy Vệ Phất Thanh lạnh giọng hỏi: “Nữ tử ngươi yêu? Là Thu Tình?”

“Chính xác! Xem ra ngươi là người của Vệ Phất Thanh, đã biết Tạ Kỳ Sam này, vậy ngươi cứ quay về mà báo với Vệ Phất Thanh: chỉ có Tạ Kỳ Sam ta mới xứng với Thu Tình…”

Đầu Thu Yến ong ong nhức nhối, chẳng chờ Tạ Kỳ Sam dứt lời, nàng đã vội kẹp lấy bóng đèn nhỏ, khom người chen vào đám đông, phóng thẳng về phía khách điếm Xuân Cảnh Lâu.

Bóng đèn nhỏ: “…”

Thôi xong rồi, Tạ Kỳ Sam đúng là một quả bom hẹn giờ!

Lẽ ra nàng không nên để hắn dẫn mình đi mua bùa hộ thân!

Dù nàng đã ba hoa lừa Vệ Phất Thanh rằng Thu Tình đang ở tít tận mười vạn dặm về phía Tây, nhưng không chừng với hào quang nam chính, kiểu gì hắn cũng sẽ vô tình mà lần ra phương hướng chính xác tìm được nữ chính.

Bảo sao hệ thống chẳng phát nhiệm vụ gì liên quan đến Tạ Kỳ Sam, hắn chắc chắn chỉ là vai pháo hôi, tuyệt không phải ứng cử viên nam chính!

Thu Yến nóng lòng sốt ruột, chỉ muốn nhanh chóng quay về tìm Ngao Húc để tiến vào rừng Mê Chướng tìm cho ra Thu Tình.

Chỉ cần tìm thấy Thu Tình, Vệ Phất Thanh chắc chắn sẽ không động thủ với nàng nữa. Khi ấy, nàng có tỷ tỷ che chở rồi.

Trong khách điếm Xuân Cảnh Lâu, Ngao Húc mặt mày nghiêm trọng. Hắn vừa mới trò chuyện với trưởng lão xong, biết được ma tộc đã bí mật vượt qua kết giới ngoài hải vực, lẻn vào Vô Vọng giới.

Trước đó, các Phật tu có khả năng thanh lọc ma khí tốt nhất đều đã chia nhau đi kiểm tra từng khu vực của kết giới ngoài hải vực. Ngay cả trưởng môn Thiên Phật Môn là Liễu Định Tôn Giả cũng đã nhân cơ hội này xâm nhập sâu vào ma vực để điều tra.

Phật tử Đàn Già khi đối đầu với ma tộc tại kết giới ngoài hải vực cũng đã bị trọng thương.

Nhưng cũng may, hiện tại toàn bộ kết giới ngoài hải vực đã được các Phật tu sửa chữa, tạm thời không còn nguy cơ nào nữa.

Dẫu vậy, đã có không ít ma tộc lẻn vào Vô Vọng giới, không rõ mục đích của chúng là gì, chỉ biết rằng, giờ đây Vô Vọng giới đã không còn yên bình như trước.

Lần này con trai của thành chủ thành Thiên Khiếu là Bàng Đại Đầu bị kẹt trong rừng Mê Chướng, Đàn Già bị trọng thương vẫn phải tiến vào để cứu hắn. Chắc chắn là do trong đó có ma tộc, mà những Phật tu khác hoặc là đều bị thương không nhẹ, hoặc phải ổn định tình thế, không ai có thể tiến vào.

Vậy nên…

“Húc sư huynh, chúng ta phải đi rừng Mê Chướng ngay! Tỷ tỷ ta rất có thể đang ở trong đó.”

Thu Yến vừa chạy tới đại sảnh, thấy ngay Ngao Húc, bèn kéo bóng đèn nhỏ lao đến, nắm lấy cánh tay hắn rồi lôi đi.

“Cái gì? Thu cô nương ở trong rừng Mê Chướng? Nhưng, còn Tạ nhị công tử vẫn chưa quay lại…”

Ngao Húc vừa nghe, tim chợt khựng lại, quay đầu nhìn Thu Yến đang lao tới cùng bóng đèn nhỏ bị nàng kẹp dưới nách, chuỗi Phật châu trên cổ cậu nhóc đã suýt nữa bay ra ngoài.

“Hắn đau bụng đi ngoài rồi, cứ để hắn ở lại đi.” Thu Yến không giải thích gì thêm, thúc giục: “Đi nhanh thôi!”

Giải cứu Thu Tình là chuyện đương nhiên không thể chậm trễ với Ngao Húc.

Hơn nữa, hắn cũng chẳng muốn để kẻ khác giành được cơ hội cứu nàng, hắn gật đầu: “Được thôi! Chỉ là, còn đứa trẻ này…”

Thu Yến nghiêm giọng đáp: “Đứa nhỏ này nhất định phải mang theo, nó mũi thính, giỏi đánh hơi!”

Bóng đèn nhỏ: “…” Ta không phải chó! Ta là hổ đấy!!!

Ngao Húc chợt nhớ ra rằng cậu nhóc đầu trọc này là hổ yêu, mà lũ yêu vốn có thiên phú tuyệt vời về khoản này.

“Cũng được!”

Rừng Mê Chướng là khu rừng rộng bao quanh thành Thiên Khiếu.

Nói cách khác, thành Thiên Khiếu nằm giữa Mê Chướng Lâm. Chỉ khi tìm ra lối đi chính xác, người trong thành mới không bị trúng khí độc mà sống yên bình ở đây.

Lúc trước bọn họ vào thành Thiên Khiếu, vì Ngao Húc là đệ tử Vạn Chiếu Thư Viện nên được coi như lệnh bài thông hành, dẫn bọn họ tìm đúng đường đi an toàn qua cổng thành mà vào.

Thu Yến khi ấy thậm chí còn không hề cảm thấy có khu rừng Mê Chướng nào ở đây.

Chỉ cần đi đúng con đường chính thức, trận pháp sẽ đánh lừa mắt người, khiến không ai thấy khu rừng rậm lớn xung quanh mà chỉ thấy con đường thẳng tiến vào thành Thiên Khiếu.

Thu Yến cũng không rõ Ngao Húc đã làm thế nào. Hắn dẫn nàng và bóng đèn nhỏ ra khỏi khách điếm Xuân Cảnh Lâu, rồi vận linh khí chỉ về phía trước.

Rồi nàng cứ đi theo, xung quanh bỗng chốc đổi thay hoàn toàn.

Mọi thứ đều là những màn sương xanh đậm, lùm cây và bụi rậm chằng chịt, vừa hoang dã lại như có bàn tay người đốn hạ, rậm rạp xanh tươi không kém.

“Tiểu muội, đi sát ta, tuyệt đối đừng lạc mất nhau. Rừng Mê Chướng này do thành chủ Thiên Khiếu mời trận tu đến gia cố thêm trận pháp, nên có thể coi là mê cung. Nếu đi sai hướng sẽ hít phải khí độc, với tu vi của muội mà nói thì rất dễ lạc mất trong này.”