Thường công công vội đáp: "Bẩm điện hạ, là của hồi môn của Thái tử phi nương nương."
"Đúng rồi, là nàng ta." Thái tử nhàn nhạt nói, "Nhìn qua đã biết không phải kẻ an phận, sau này không khéo lại chọc giận Thái tử phi. Kéo ra ngoài đi."
Du Tiểu Phù oán hận, trách mẫu thân sao lại sinh nàng ra với dung mạo yêu kiều thế này, trách mình không chịu cúi đầu, cứ phải lén nhìn!
Du Tiểu Phù bò về phía trước vài bước, dập đầu cầu xin Thái tử: "Cầu xin điện hạ tha mạng, cầu xin điện hạ tha mạng."
Nàng biết, một khi bị kéo ra ngoài thì chỉ có con đường chết!
Nhưng Thái tử vừa nghe càng thêm không hài lòng, bởi nàng không chỉ có dung mạo yêu mị mà giọng nói cũng chói tai: "Đến giờ phút này còn không quên giở trò quyến rũ." Hắn ném cho Thường công công một ánh mắt, Thường công công lập tức ra lệnh kéo nàng đi.
Du Tiểu Phù muốn cầu xin cũng không dám nữa, chỉ còn cách dập đầu thật mạnh xuống đất, cầu mong điện hạ có thể phát lòng từ bi, tha mạng cho nàng!
Nhưng hai tên thái giám một trái một phải kéo nàng đi, Thái tử cũng không nhìn nàng thêm một cái.
Cho đến khi sắp bị kéo ra khỏi nội thất, trong rèm vang lên tiếng khẩn cầu mềm mại: "Thái tử ca ca, huynh tha cho Tiểu Phù đi!"
Một bàn tay ngọc ngà vươn ra từ trong màn trướng, nắm lấy áo Thái tử. Thái tử cúi người ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay của Thẩm Thiên Thiên: "Thiên Thiên, Cô sẽ chọn cho nàng một người tốt hơn, người này không phải người tốt."
"Không đâu, Tiểu Phù rất tốt! Thái tử ca ca, từ lâu muội đã muốn có Tiểu Phù bên cạnh, huynh đừng đuổi Tiểu Phù đi!"
Đầu của Du Tiểu Phù tựa trên nền đất lạnh lẽo, trong lòng nàng biết lời nói của tiểu thư nhà mình chỉ khiến Thái tử càng thêm căm ghét nàng.
Thái tử không chịu nổi lời thỉnh cầu của Thẩm Thiên Thiên, cuối cùng cũng đồng ý.
Thái tử phải lên triều, không có thời gian dây dưa thêm ở đây. Khi đi ngang qua Du Tiểu Phù, giọng nói lạnh lùng của Thái tử vang lên: "Hầu hạ Thái tử phi cho tốt, nếu có ý định nào khiến Thái tử phi không vui thì ngươi sẽ mất cái mạng này để sưởi ấm cho Thái tử phi."
Du Tiểu Phù có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh buốt của Thái tử rơi lên người nàng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đêm qua hắn đối xử với nàng, nàng nhắm mắt lại, dập đầu xuống đất thật mạnh lần nữa: "Tạ ơn Thái tử không gϊếŧ."
"Im lặng." Thái tử nói. "Từ nay về sau, ta không muốn nghe thấy giọng nói của ngươi."
Chỉ một câu đã biến Du Tiểu Phù trở nên nhỏ bé, từ nay về sau chỉ có thể làm một cái bóng câm.
Cho đến khi Thái tử rời đi, Du Tiểu Phù vẫn không đứng dậy, nàng cứ nằm úp mặt trên đất mà không nhúc nhích.
Thẩm Thiên Thiên bảo tất cả mọi người lui xuống rồi thò đầu ra khỏi màn trướng: "Tiểu Phù, Thái tử ca ca đi rồi, ngươi dậy đi."
Nàng ta tinh nghịch đáng yêu, tâm trạng có vẻ rất tốt: "Xong rồi, ải này xem như đã vượt qua, ngươi làm không tệ, Tiểu Phù."