Xuyên Sách: Trước Khi Chết Ta Đã Viết Thư Tình Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Mình

Chương 2: Sắp thoát khỏi khổ nạn

Có lẽ đây là hào quang của nhân vật phản diện nhỉ.

Đáng tiếc, không có nội dung nào hấp dẫn.

Con quạ vỗ cánh hai lần: “Sao hôm nay ta thấy tâm trạng ngươi đặc biệt tốt.”

“Ngày mai ta sẽ thoát khỏi khổ nạn, tâm trạng sao lại không tốt chứ?”

Đường Kiều hơi ngẩng đầu, nhìn hoàng hôn ở chân trời, thần sắc vô cùng thư thái.

Còn một ngày.

Còn một ngày nữa, nàng sẽ có thể về nhà nghỉ hưu.

Thật là không dễ dàng.

Con quạ nghiêng đầu: “Còn chưa đến tối mai đâu, đừng vui mừng quá sớm.”

Đường Kiều: “...Ngươi bớt mồm quạ đi.”

“Yên tâm, ta là hệ thống, đâu phải quạ thật, mê tín phong kiến không có hiệu lực với ta.”

Đường Kiều liếc nó một cái, không thèm để ý.

Mười năm trước, nàng vô tình xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tu tiên, trở thành một nhân vật cùng tên trong truyện. Cùng lúc nàng tỉnh dậy còn có con quạ tự xưng là hệ thống này, nó nói với nàng rằng, chỉ khi hoàn thành hết các tình tiết trong truyện, nàng mới có thể trở về thế giới ban đầu.

Ban đầu, Đường Kiều không muốn làm việc này. Trong mắt nàng, đây thuần túy là làm không công cho hệ thống, dù sao cũng có thể tu tiên, nàng tự làm gì đó không tốt hơn sao?

Nhưng không lâu sau, nàng phải khuất phục. Lý do không có gì khác, thế giới tu tiên không có máy tính và điện thoại.

Trong truyện, Đường Kiều là em gái cùng cha khác mẹ của nữ chính, cũng là một nữ phụ ác độc tiêu chuẩn. Nàng ghen ghét nữ chính lại thua kém nàng ta ở mọi mặt, vì vậy dần trở nên vặn vẹo, làm đủ mọi chuyện xấu, cuối cùng thậm chí nhập ma, có thể nói là nhân vật bị ghét nhất.

Nhưng dù sao đây cũng là một cuốn truyện ngọt ngào, vì vậy nàng luôn bị nữ chính hoặc nam chính vả mặt, nếu không phải vì mình chăm chỉ tu luyện, cộng thêm niềm tin mãnh liệt muốn hại chết nữ chính thì thật sự không thể đạt đến vị trí hiện tại.

Quả thật đáng khâm phục.

Tóm lại, Đường Kiều đã nỗ lực chăm chỉ tu luyện, cuối cùng cũng đến ngày này.

Nàng đã đi hết các tình tiết cần thiết, bây giờ nữ chính và nam chính đã biết nàng đang ở trên ngọn núi này, không có gì bất ngờ, tối mai sẽ đến gϊếŧ nàng.

Đến lúc đó, Đường Kiều chỉ cần giả vờ đánh vài hiệp với họ, ép họ hợp lực tung ra chiêu ‘Tình Ý Miên Miên Kiếm’ là nàng có thể thành công rút lui, trở về quê nhà của mình.

Nghĩ đến tối nay, mình sẽ được tự do, không còn phải nghe con quạ này chỉ trỏ bên tai, Đường Kiều cảm thấy vô cùng sảng khoái, ánh mắt nhìn con quạ cũng trở nên kiêu ngạo.

Con quạ bị nàng nhìn đến dựng lông, vội vàng vỗ cánh: “Không còn sớm nữa, chúng ta nên nhanh chóng trở về thôi.”

Đường Kiều biết nó đang chuyển chủ đề nhưng tâm trạng nàng bây giờ tốt nên cũng không vạch trần nó.

Một người một quạ từ từ quay về núi.

Trên núi khắp nơi đều là mê trận Đường Kiều từng bố trí, để tiện cho nữ chính và nam chính đến gϊếŧ mình, nàng đặc biệt giải trừ hết trận pháp, bây giờ chỉ còn lại một ngọn núi không có chút phòng bị nào, đừng nói nữ chính và nam chính, đến cả một con chuột cũng có thể xông lên.

Làm xong mọi việc, trời đã hoàn toàn tối.