Login Đăng Tiên

Chương 20: Loli Hơn 50 Tuổi

Nguyễn Sinh Thư từ túi đồ lấy ra mấy món ăn cho tinh linh nhỏ, cô tựa như đói lắm, ăn một cách ngấu nghiến, mất hết phong phạm tinh linh thánh khiết.

Sau khi ăn no, nó giới thiệu: "Xin chào người mang vận mệnh, bạn có thể gọi tôi là người thủ hộ khu rừng Vĩnh Hằng, bây giờ không còn nhiều thời gian nữa, xin người mang vận mệnh hãy đi theo tôi để cứu công chúa điện hạ! Trên đường đi tôi sẽ nói sơ lược về chuyện này."

Nguyễn Sinh Thư tất nhiên là đồng ý rồi.

Người thủ hộ khu rừng Vĩnh Hằng: "Chuyện là như vầy, hoàng đế bệ hạ có một người em gái, bà ấy dã tâm to lớn nhưng che giấu rất tốt, vừa tháng này thôi, bà ta tu luyện cấm thuật, nguyền rủa hoàng đế làm ngài trở bệnh nặng chỉ có thể nằm trên giường."

"Đại hoàng tử bị bà ta khống chế, tiểu công chúa điện hạ bị hạ độc, chúng ta khó khăn lắm mới cứu công chúa ra ngoài. Bất hạnh thay, thủ hạ bà ta truy sát chúng ta không ngừng, thái phó đại nhân, tể tướng đại nhân và An Gia công công chia ra dẫn dụ địch, ta ở lại chăm sóc công chúa."

"Trong khi đi tìm chút thảo dược cho công chúa thì ta bị đám thương gia đen tối kia bắt lấy, hu hu chắc bây giờ công chúa sợ lắm! cô ấy mới hơn 50 tuổi!!!"

Nguyễn Sinh Thư vừa dùng buff chạy nhanh vừa dùng đạo cụ tăng tốc cho nhanh đến đích để đỡ chán, nghe đến đây liền bất cẩn mà dấp cục đá té nhào xuống đất.

Nguyễn Sinh Thư: "Bao nhiêu cơ!!"

Người thủ hộ khu rừng vĩnh hằng khó hiểu nhìn y, nói: "Hơn 50 a? Tiểu công chúa vẫn chưa thành niên đâu!"

Nguyễn Sinh Thư phát hiện cái vấn đề hơi cấn cấn liền hỏi: " Không biết là tuổi thọ trung bình của mọi người là bao nhiêu a?""

"Cái này cũng hỏi sao? Người bình thường có thể sống đến 500 tuổi, người hoàng gia trong cơ thể chảy máu rồng, thiên phú tu luyện trác tuyệt, đa phần đều có thể sống đến mấy ngàn năm đi? Mà chuyện này để sau đi, mau đi thôi a!"

Nguyễn Sinh Thư: "Ôi trời ơi, tôi biết rồi.""

Sau khi chạy một hồi đến một sơn cốc, Người thủ hộ chạy nhanh tiến vào, cô làm vài cái thủ thế với không khí rồi nói: "Mau vào."

Nguyễn Sinh Thư sau khi vào liền nhìn thấy cô thiếu nữ suy yếu nằm trên đống rơm được phủ quần ảo, thiếu nữ mái tóc đỏ rực, thânễn Sinh Thư từ túi đồ lấy ra mấy món ăn cho tinh linh nhỏ, cô tựa như đói lắm, ăn một cách ngấu nghiến, mất hết phong phạm tinh linh thánh khiết.

Sau khi ăn no, nó giới thiệu: "Xin chào người mang vận mệnh, bạn có thể gọi tôi là người thủ hộ khu rừng Vĩnh Hằng, bây giờ không còn nhiều thời gian nữa, xin người mang vận mệnh hãy đi theo tôi để cứu công chúa điện hạ! Trên đường đi tôi sẽ nói sơ lược về chuyện này."

Nguyễn Sinh Thư tất nhiên là đồng ý rồi.

Người thủ hộ khu rừng Vĩnh Hằng: "Chuyện là như vầy, hoàng đế bệ hạ có một người em gái, bà ấy dã tâm to lớn nhưng che giấu rất tốt, vừa tháng này thôi, bà ta tu luyện cấm thuật, nguyền rủa hoàng đế làm ngài trở bệnh nặng chỉ có thể nằm trên giường."

"Đại hoàng tử bị bà ta khống chế, tiểu công chúa điện hạ bị hạ độc, chúng ta khó khăn lắm mới cứu công chúa ra ngoài. Bất hạnh thay, thủ hạ bà ta truy sát chúng ta không ngừng, thái phó đại nhân, tể tướng đại nhân và An Gia công công chia ra dẫn dụ địch, ta ở lại chăm sóc công chúa."

"Trong khi đi tìm chút thảo dược cho công chúa thì ta bị đám thương gia đen tối kia bắt lấy, hu hu chắc bây giờ công chúa sợ lắm! cô ấy mới hơn 50 tuổi!!!"

Nguyễn Sinh Thư vừa dùng buff chạy nhanh vừa dùng đạo cụ tăng tốc cho nhanh đến đích để đỡ chán, nghe đến đây liền bất cẩn mà dấp cục đá té nhào xuống đất.

Nguyễn Sinh Thư: "Bao nhiêu cơ!!"

Người thủ hộ khu rừng vĩnh hằng khó hiểu nhìn y, nói: "Hơn 50 a? Tiểu công chúa vẫn chưa thành niên đâu!"

Nguyễn Sinh Thư phát hiện cái vấn đề hơi cấn cấn liền hỏi: " Không biết là tuổi thọ trung bình của mọi người là bao nhiêu a?""

"Cái này cũng hỏi sao? Người bình thường có thể sống đến 500 tuổi, người hoàng gia trong cơ thể chảy máu rồng, thiên phú tu luyện trác tuyệt, đa phần đều có thể sống đến mấy ngàn năm đi? Mà chuyện này để sau đi, mau đi thôi a!"

Nguyễn Sinh Thư: "Ôi trời ơi, tôi biết rồi.""

Sau khi chạy một hồi đến một sơn cốc, Người thủ hộ chạy nhanh tiến vào, cô làm vài cái thủ thế với không khí rồi nói: "Mau vào."

Nguyễn Sinh Thư sau khi vào liền nhìn thấy cô thiếu nữ suy yếu nằm trên đống rơm được phủ quần ảo, thiếu nữ mái tóc đỏ rực, thân thể nhỏ nhắn, là một bé loli rất đáng yêu, ai mà ngờ cô bé đây mới hơn 50 a.

"Người... thủ hộ?"

"Cuối cùng cô cũng trở về rồi, sao lại lâu như thế."

Người thủ hộ: "Tể tướng! Ông thoát được rồi sao?""

Tể tướng: "Không chỉ có lão phu đâu, còn có thái sư nữa. Mà cô không giới thiệu cho bọn tôi đây là ai sao?""

Người thủ hộ: "Y chính là người mang vận mệnh mà ta đã nói mấy ngài trước."

Thoáng chốc, Nguyễn Sinh Thư nhận được mấy cái ánh nhìn nồng cháy. Nguyễn Sinh Thư: "..." run cầm cập.